Một năm rưỡi đi thăm
tù nhân, 2 năm theo chân các Sơ Teresa Calcutta, 13 năm làm thiện nguyện
Bệnh Viện, ĐK có cảm tưởng Chúa dẫn ĐK đi, từ từ, mỗi ngày một chút.
Không biết đi đâu, không biết Ngài muốn ǵ, nhưng ĐK như tên lính hầu,
cứ xách cặp lẽo đẽo theo Thầy, chẳng hiểu ǵ hơn và lấy làm vui thoả lắm
rồi, không ao ước ǵ nữa.
Trên đường theo chân
Thầy, ĐK không biết ḿnh đă bỏ lại ǵ dọc đường, bao giờ, ở đâu. Chỉ
biết ngày càng thấy ḿnh nhẹ tênh. Không một chút bận tâm về bất cứ thứ
ǵ nơi trần thế. Cũng có những buồn phiền xảy ra, nhưng chúng chỉ
như những hạt tuyết rơi một buổi sáng mùa đông lạnh giá, mau chóng trôi
đi nhẹ nhàng, không bám vào tâm trí ĐK. Có khi ĐK đứng nh́n một người
cay cú với ḿnh, như ngắm mây trôi trên trời, trăng dọi dưới nước. Bất
cứ cái ǵ, đồng ư hay không đồng ư, vẫn có một ư nghiă tàng ẩn nào đó
cho ĐK học hỏi.
Ngoài cuộc sống tâm
linh, ĐK chẳng thấy ǵ là quan trọng cả. Cho nên cũng chỉ xin Chúa ơn
nào thuộc về tâm linh thôi, ngoại trừ một chuyện mà ĐK thiết tha xin
mỗi ngày: "Chúa đừng để con đau bệnh Chronic trong tuổi già v́ con ở một
ḿnh không ai săn sóc." Cụm từ "Ở một ḿnh không ai săn sóc" là cái "khí
thế" làm cho ĐK nghĩ là ḿnh đúng.
76 năm tṛn, ĐK được
Chúa cho như ư. Đă thành một thói quen, ngày nào ĐK cũng cám ơn Chúa về
những khổ đau ngày trước. Vi những khổ đau xưa cũ là điểm hẹn, là hội
Hoa Đăng, nơi đôi hồn gặp gỡ nhau: Cha Cha con con từ cái ngày thần
diệu đó. Nhưng ĐK chỉ hiểu khổ đau theo nghĩa Chúa thanh luyện con người
nên giống Ngài. C̣n đền tội lập công th́ ĐK vẫn nghĩ tội của ĐK không
bao giờ đền cho hết, nói ǵ đến lập công?
Bổng, một ngày gần
đây, Chúa cho ĐK hiểu một ư nghĩa mới của khổ đau. Với ĐK là mới, v́ ĐK
chưa biết, nhưng có thể các Bạn đă biết rồi. Như chúng ta thường nghe:
Chúa Cha quyền năng, nhưng không dùng quyền năng ấy cứu rỗi nhân loại.
Chúa con chết để chu toàn công việc ấy.
Cũng thế, Chúa Con,
Đức Kitô, cất kỹ quyền bính vào kho, không dùng đến, không bao giờ "ra
lệnh" cho ai, áp lực ai, chỉ lấy t́nh thương mà đăi ngộ. Và chính trong
T́nh Thương ấy, nhiều khi Chúa dùng đau thương - nhất là đau đớn thể
xác - của con cái Ngài để cứu người khác. "Người khác" là ai, ĐK
không biết, không hiểu. Nếu có sách vở nào giải thích, th́ ĐK chưa đọc.
Một linh hồn? hay nhiều linh hồn? một cá nhân hay một tập thể. Không
biết. Nhiều khi không phải là thân quyến, là họ hàng, bằng hữu, như trí
óc nhỏ hẹp của ĐK thường nghĩ. Có thể là một linh hồn bên Phi Châu, hay
bên kia Thái B́nh Dương, hay trên bờ Địa Trung Hải ... nơi nào cũng là
Vương Quốc của Ngài. Có thể họ gặp tai nạn tàn khốc, hay đau thương tột
cùng, hay đắm ch́m sa đọa, không ai biết "họ" là ai, ở đâu, thế nào,
việc ǵ, chỉ ḿnh Chúa biết .
Trong đầu óc tầm
thường của ĐK, ĐK tự vẽ ra một h́nh ảnh trần tục, nôm na, đơn sơ, cho ĐK
dễ hiểu: Đầu làng, có cái giếng sâu. Một người rủi ro rớt xuống đó. Chúa
muốn cứu họ lên. Ngài hỏi mượn ĐK cái móc sắt để kéo họ ra khỏi giếng.
ĐK vui vẻ cho mượn liền. V́ có lư quá mà.
Hôm nay, nh́n những
cảnh thương đau tột cùng của nạn nhân vụ Sóng Thần Ấn Độ Dương, ĐK nghĩ
nếu Chúa hỏi chúng ta:" Chúa cần dùng những đau thương của các con để
cứu những linh hồn bập bềnh trôi dạt Biển Đông" th́ ĐK tin chắc chúng ta
sẽ giơ cao cánh tay, và trao Ngài ánh mắt ... ánh mắt của T́nh Yêu .
ĐK chợt thấy rơ sư
ngu muội, ḷng tham lam của ḿnh khi ĐK xin Chúa cho ĐK đừng đau bệnh
Chronic. Nào ĐK có biết ǵ là lợi, là hại mà xin, mà "lèo lái" Chúa?
Đau th́ chữa chạy, Chronic th́ Live with it, Face it, Manage it và vẫn
yêu đời v́ Chúa vẫn yêu ĐK.
Cha Dominici kể:
trong cơn bệnh Cancer Cha hỏi Chúa muốn Cha thế nào. Chúa đáp:" để cho
Thầy yêu con theo lối của Thầy". Cha chết trong T́nh Yêu Chúa. Cha đă
đạt được mục tiêu của đời sống con người. Hành tŕnh trăm năm của đời
sống con người chỉ mong ước có chừng đó: sống trong T́nh Yêu, chết trong
T́nh Yêu !
Hai kẻ trộm trên
Thánh Giá: người bên trái muốn Chúa giúp xuống đất, người bên phải muốn
Chúa giúp lên trời. ĐK là kẻ trộm bên trái hay bên phải đây?
ĐÔNG KHÊ