Có một lần kia ngồi chơi trên bậc thềm xi măng trước cửa nhà, tôi để ư một
con kiến khệ nệ tha một cọng rơm đi. Đến một khe hở trên thềm xi măng, nó
loay hoay đi tới đi lui t́m cách để vượt qua. Cuối cùng nó t́m được cách
đặt cọng rơm bắt ngang qua khe hở như một cái cầu rồi theo đó ḅ qua bên
kia. Sau đó lại nhặt cọng rơm lên tiếp tục đi. Con kiến đă biết biến gánh
nặng ḿnh phải mang thành một phương tiện giúp ích cho chính ḿnh. Đây là
một bài học mà thiên nhiên có thể dạy ta thêm về đời sống tâm linh.
Đứng trước cảnh hùng vĩ của núi đồi, hoặc một thác nước ầm ầm đổ xuống vực
sâu bên dưới, chúng ta cảm thấy ḿnh khiêm nhường, nhỏ bé và mong manh.
Thiên nhiên đem ta đến trước những kỳ công siêu việt của Đấng Tạo Hóa toàn
năng, đến sự gặp gỡ Thiên Chúa.
|
|
Hăy quan sát một con bướm cố gắng thoát ra khỏi vỏ bọc bên ngoài. Nếu ta
giúp phá cái vỏ này một cách vụng về có thể con bướm sẽ bị thương tổn.
Thiên nhiên có đường lối và cách thức riêng của nó. Chính cái cố gắng vượt
thoát ra khỏi vỏ đă đem lại sức mạnh cho con bướm.
Con ṣ khi bị vật lạ xâm nhập vào ḿnh sẽ vất vả chống cự lại bằng cách
tạo ra một hột trai cứng bao bọc lấy vật lạ đó. Đối với chúng ta, phải
chăng sự vượt thắng những khổ đau sẽ giúp đem lại những sức mạnh tiềm tàng
trong ḷng?
Con công có một bộ lông đẹp rực rỡ nhưng tiếng kêu của nó rất khó nghe.
Ngược lại một con chim sơn ca tuy lông cánh
trông rất tầm thường nhưng lại có giọng
hót líu lo. Giả thử chim sơn ca chỉ ưu tư đến bộ lông xấu xí của ḿnh mà
không chịu ca hót? Chúng ta có biết cảm tạ ơn Chúa về những ân sủng nhận
lănh hay chỉ biết lo lắng về những ǵ ḿnh thèm muốn mà không được?
Quan sát một ḷ than cháy đỏ. Nếu gắp một ḥn than ra, nó sẽ nguội đi và
mất sức nóng mà chính nó khi để chung với các ḥn than khác, đă đóng góp
sức nóng vào ḷ than đó. Nếu ta tách ra khỏi cộng đoàn để đứng riêng rẽ
một ḿnh, ta sẽ biến đổi ra sao?
Nh́n một đàn vịt trời bay theo h́nh chữ V. Những con bay phía sau được
nâng đỡ và tiết kiệm được sức nhờ những con bay phía trước. Cứ thế chúng
thay phiên nhau đổi chỗ và bay được xa hơn.
Joyce Kilmer có một bài thơ ngắn, nhưng rất xúc tích khi ông
diễn tả một
cái cây:
I think that I shall never see
A poem as lovely as a tree
A tree that looks at God all day
And lifts her leafy arms to pray
Một thân cây vô tri vô giác có thể giúp ta nhận thức những ǵ thiêng liêng
và cao qúi trong tâm hồn qua vần thơ thật đơn sơ này.
|