Lạy Chúa xin hăy mở
trái tim con để con cảm nhận T́nh Yêu Chúa dành cho con thật phong phú dồi
dào chừng nào. Xin hăy giúp con nhận ra T́nh Yêu đó luôn hằng sống trong
trái tim con. Và v́ Chúa đă tận hiến ḿnh để được làm một với con, xin cho
con luôn mang T́nh Yêu này vào mọi sinh hoạt trong đời sống con.
• • •
Mỗi buổi sáng trong sở tôi thường gặp một
người bạn rất đặc biệt. Người này là một ông vừa bị tàn tật đôi chân, vừa
có trở ngại khó khăn khi phát âm. V́ ông đi đứng khó khăn nên sáng nào
cũng có xe đưa rước ông đến nơi đến chốn. Giờ giấc làm việc của ông trễ
hơn mọi người khác nên khi mọi người vào làm một lúc lâu mới thấy ông ta
kéo lê thân h́nh trên cái walker để vào chỗ ngồi. Tôi biết ông sắp đi
ngang qua chỗ tôi thường ngồi nhờ tiếng động của đôi nạng sắt này. Và cùng
lúc tiếng chào hỏi của ông vang lên ồm ồm suốt cả đường đi. Thật là khó để
nghe và hiểu ông ta muốn nói ǵ. Tôi chỉ có thể nhận ra được vài thanh âm
trong những câu ông ta nói như: "Hi! How are you!" Thoạt đầu tôi rất bực
ḿnh v́ ông này. Chỗ tôi ngồi nằm ngay trên đường ông ta đi qua nên sáng
nào ông cũng ngừng lại chào hỏi tôi cẩn thận! Mà không phải riêng một ḿnh
tôi đâu, tất cả mọi người nào ông gặp trên lối ông đi đều được ông chào
hỏi nhiệt t́nh.
Công việc của tôi làm thường đ̣i hỏi tôi
phải chăm chú nhiều. Vả lại đó cũng là tính tôi, thích làm việc ǵ cũng
cẩn thận, đàng hoàng, chính xác, nên tôi không thich lo ra trong khi làm.
Sự chào hỏi của ông mỗi ngày khiến tôi cảm thấy rất phiền trong ḷng. V́
không phải tôi có trở ngại sinh ngữ mà v́ muốn nghe ông nói cái ǵ người
ta phải nghe chăm chú và cố gắng nh́n vào miệng ông để đoán câu ông ta
nói. Cho nên thái độ tôi thường có là nhiều khi lờ ông được th́ lờ. Hay
nếu không thể tránh, tôi chỉ chào "Hi" rồi sau đó tiếp tục làm như đang
bận rộn và không có giờ để tṛ chuyện. Trái với thái độ của tôi, dù tôi
thế nào ông vẫn vui vẻ hân hoan thành thật. Nhiều khi tôi cho là ông bất
b́nh thường tâm trí nên không có thể hiểu những ǵ sâu xa hơn trong cách
người ta đối xử với ông.
Và có một
ngày sự vui vẻ mỗi buổi sáng của ông đă đánh động tôi rất nhiều. Ngày đó
tôi muốn từ chối một tiếng gọi của Chúa. Tiếng gọi dấn thân phục vụ. Cái
h́nh ảnh của ông trên đôi nạng sắt kéo lê cuộc đời ḿnh đi vào trong một
xă hội mà chung quanh ai cũng đầy đủ hơn ḿnh, môt xă hội mà ông có vẻ
đứng bên lề và bị đánh giá thấp. Tuy nhiên dù hoàn cảnh thế nào ông vẫn
mang trên môi và trong ḷng một niềm vui, một trái tim thành thật biết
quan tâm đến mọi người hơn là những người đang tự cho là đầy đủ hơn ông.
Tôi thấy nơi ông không có sự sợ hăi trước trở ngại, không có sự thay đổi
thái độ dù ông đang bị bỏ quên. H́nh ảnh ông trên đôi nạng sáng đó đă làm
tôi xúc động thật nhiều. Tôi nhận ra Thiên Chúa muốn dùng ông để kêu mời
tôi. Hăy đến với đời bằng trái tim và tấm ḷng rộng mở. Một người tàn tật
như ông có thể có nhiều lư do để từ chối không mang niềm vui đến người
chung quanh. Thế mà ông đă không như vậy. Trong khi một người lành lặn như
tôi lại có nhiều excuse quá! Từ đó tôi thay đổi thái độ của tôi đối với
ông. Tôi không thể qúy mến ông một cách giả dối được! Và mỗi ngày tôi hiểu
những ǵ ông nói nhiều hơn. Những ǵ tôi cho là khó hiểu nơi ông bây giờ
rơ như ban ngày. Chỉ sự thay đổi ḷng qúy mến và đối xử với ông một cách
thành thật giúp tôi hiểu ông càng ngày càng nhiều hơn. Và cũng từ hôm đó
tôi nhớ măi tôi đă nói với Chúa: Vâng, con xin vâng theo Thầy. Và mỗi ngày
qua đi tôi học chú ư và quan tâm đến người khác một cách thành thật.
Đất Sét (WA)
|