|
Tôi gặp em một dịp thật t́nh cờ. Buổi sáng
hôm ấy tôi đến bệnh viện để thăm một người bạn. Đi ngang qua khu hành lang
dài ướp đầy mùi thuốc và một mùi khó chịu rất quen thuộc của những bệnh
viện công nghèo nàn, giữa những người lạ mặt qua lại và tiếng khóc mệt mỏi
của trẻ con, tôi nh́n qua khung cửa sổ một pḥng bệnh và chợt thấy khuôn
mặt khờ dại của em. Khuôn mặt ngây thơ, tội nghiệp, đôi mắt em vương nỗi
buồn sâu thẳm. Chưa bao giờ tôi nh́n thấy đôi mắt buồn như vậy trên gương
mặt của những bé thơ. Rồi tôi đă ngừng lại, mỉm cười dịu dàng với em, để
cùng nh́n thấy nụ cười của em, nụ cười xóa bớt đi nét buồn trong đôi mắt.
Và từ hôm ấy chúng tôi quen nhau.
Khi em kể cho
tôi nghe những nỗi khổ của cuộc đời mồ côi, tôi hiểu v́ sao đôi mắt em lại
buồn như vậy. Giọng em nhẹ như một tiếng thở dài, và tôi ngạc nhiên khi
nh́n vào mắt em để thấy đôi mắt không chất chứa chút hờn oán, giận dỗi nào
đối với những bất công và tàn nhẫn mà người ta cư xử với em. Tôi nh́n thấy
mặt trái của cuộc đời mà tôi vẫn tưởng là rất đẹp và chan chứa yêu thương.
Tôi đă muốn nói với em sự sống là một hồng ân lớn lao, con người là một
huyền nhiệm tuyệt vời. Tôi muốn kể cho em nghe những ước mơ và nhiệt t́nh
nồng nàn tôi dành cho cuộc đời, nhưng tôi chợt ngần ngại khi nghĩ đến cuộc
đời em những năm qua nào thấy bóng dáng của t́nh thương và hạnh phúc. Tôi
ao ước kể cho em nghe về một người thật giàu sang đă chọn sinh ra ở nơi
nghèo nàn, sống đời nghèo khó và chết đau khổ v́ t́nh yêu dành cho em, cho
tôi, nhưng tôi ngần ngại khi nhớ đến cuộc đời mồ côi của em chưa bao giờ
được nếm trái yêu thương. Đối với em, yêu thương có lẽ như một trái chín
mọng trên một cành qúa tầm tay với của em, nên em chỉ dám ngước lên nh́n
và mơ được nếm vị ngọt của trái ấy, mà chẳng bao giờ dám tin mơ ước sẽ
được toại nguyện. Tôi cảm thấy xót xa khi nghe em kể về những tranh giành,
ghen ghét giữa những trẻ mồ côi. Tôi vẫn tưởng những người cùng cảnh ngộ
sẽ yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Có phải sự nghèo đói đă trở thành thử
thách qúa nặng nề đối với các bạn của em, đến nỗi có thể giết chết những
ngây thơ và hồn nhiên của tuổi nhỏ, và in đậm vào tâm hồn trong trắng
những t́ ố của ḷng tham lam, ích kỷ nổi dậy từ những thiếu thốn?
Những người sinh trưởng và lớn lên ở đất nước giàu có này, họ kinh ngạc
nếu tôi kể với họ là các em có thể đánh nhau và oán hận nhau chỉ v́ một
miếng bánh nhỏ, hoặc nỗi vui mừng của các em mỗi khi được phép ra ngoài,
v́ đó là dịp duy nhất để các em lần ṃ đến những quán ăn quanh vùng để ăn
thừa những dĩa ăn mà thực khách bỏ sót lại. Tôi cũng đă ngỡ ngàng và ngờ
vực câu chuyện của em, cho đến một lần tôi đi ngang qua một tiệm phở gần
cô nhi viện, và nh́n thấy cảnh tượng thương tâm mà em đă kể cho tôi. Một
em bé ăn mặc rách rưới đang vội vàng ăn phần dư của tô phở c̣n sót lại
trên bàn ngay sau khi thực khách vừa rời khỏi bàn. Vẻ hớn hở và vội vă của
em làm tôi xót xa. Có ai nghĩ một người có thể vui mừng v́ c̣n được chút
thức ăn dư thừa để đỡ đói, cho dù có thể phải ăn vội vă trước những ánh
mắt khinh bỉ và ghê tởm của mọi người chung quanh. Vẻ lănh đạm và khinh bỉ
của họ làm tôi nhớ đến lời của mẹ Têrêsa: "Điều đáng ghê sợ nhất trong
cuộc sống là sự lănh đạm của con người trước những đau khổ và bất hạnh của
tha nhân".
Tôi biết cuộc
sống của em rất thiếu thốn, không phải chỉ thiếu t́nh thương và sự quan
tâm của một người mà em mong được gọi là người thân của em,
nhưng em c̣n cần biết bao nhiêu điều khác. Tôi nhớ đôi mắt em long lanh
niềm vui những lần cuối tuần tôi đến cô nhi viện xin phép cho em đi chơi
với tôi. Chân em tung tăng những bước chân chim sẻ bên tôi trên con đường
nhỏ rợp bóng hai hàng cây có những tàn lá nhỏ phổ nhạc buổi trưa hè, có
gió ru êm những hồn nhiên của em, những bâng khuâng của tôi. Tôi nhớ môi
em cười rạng rỡ những lần tôi đưa em đi ăn qùa. Có phải cuộc sống em chỉ
có một màu tẻ nhạt và cay đắng nên em rất thích ăn món chè có những hạt đủ
màu sặc sỡ, thích ngậm những viên kẹo đồ chơi thật ngọt?
Trong vườn nhà tôi có một loài hoa dại với những cánh mong manh màu tím
nhạt nở khiêm nhường ở một góc. Mỗi buổi chiều ra vườn ngồi trên cỏ, bên
những đóa hoa nhỏ bé, tôi nghĩ đến em như một đóa hoa dại của Chúa Giêsu.
Em có biết, vào một ngày Ngài đă rung động trước vẻ đẹp dịu hiền, trong
trắng của những đóa hoa dại hèn mọn bên đường trên hành tŕnh rao giảng
của Ngài? Không biết đóa hoa bên đường Chúa đi có ngước lên để thấy đôi
mắt âu yếm Ngài nh́n xuống và rung cảm yêu thương trong ánh nh́n của Ngài?
Một buổi chiều
tôi ra vườn sau cơn mưa. Bụi cây gần chiếc vơng tôi đong đưa c̣n đọng
nhiều hạt nước long lanh. Rồi nắng lại lên, cho những tia nắng chiếu qua
cành lá đọng nước, để những hạt nước chợt khoác một màu sáng óng ánh như
những hạt thủy tinh. Nh́n những hạt nước ươm nắng, tôi chợt nghĩ t́nh yêu
Ngài như ánh mặt trời đem sắc thắm cho đời người đang tẻ nhạt như những
giọt nước không màu sắc. Ngài đến cho yêu thương trổ nhánh, cho đời người
chợt lên màu nắng. Nhưng nh́n xuống bụi cây, tôi vẫn c̣n thấy vài giọt
nước lẻ loi, buồn tênh trên những cành lá khuất bóng tối. Dường như ngững
giọt nước đang ngẩn ngơ buồn v́ thiếu ánh nắng. Nhưng làm sao ánh mặt trời
có thể dọi sáng những giọt nước lỡ rơi trên cành lá qúa hèn mọn, thấp sát
mặt đất? Có lẽ những hạt nước xấu số ấy đành câm lặng với số phận lạc loài
của ḿnh? Tôi chợt thấy em đáng thương như những giọt nước muộn
phiền
ấy, và
tôi hỏi Chúa làm sao để những giọt nước được đón lấy ánh mặt trời rực rỡ?
Chúa im lặng, nhưng buổi chiều cuối năm Ngài trả lời tôi.
Chiều cuối năm
tôi thích đạp xe thong thả ṿng quanh chợ, ngắm mọi người tấp nập mua sắm,
háo hức chuẩn bị cho ngày Tết. Ngắm nét hân hoan trên những khuôn mặt xa
lạ chợt trở nên thật gần gũi với tôi trong nỗi vui mừng chào đón mùa xuân.
Tôi cũng thích nh́n những người yêu nhau cùng đi sắm Tết, tay trong tay,
mắt môi rạng rỡ, để thấy t́nh yêu thật đẹp như nắng vàng, như những cành
đào hồng mướt. Trên đường về, ngang qua cô nhi viện, tôi thấy em và các
bạn em đứng sau hàng rào sắt, mắt em ngẩn ngơ ngắm đám đông qua lại. Tôi
không biết ngày Tết có rất xa lạ đối với em, cô bé mồ côi suốt đời chưa
bao giờ được nếm hương vị nồng ấm của ngày xuân xum họp với gia đ́nh thân
thuộc. Em đứng thật lẻ loi, tội nghiệp, làm ḷng tôi dâng một nỗi buồn rất
nhẹ. Rồi em chợt nh́n thấy tôi đang mỉm cười dịu dàng với em. Có lẽ vẻ yêu
mến của nụ cười tôi làm mắt em chợt sáng lên trong nỗi mừng rỡ dạt dào và
em reo lên hồn nhiên. Cả khuôn mặt em như bừng sáng làm tôi chợt cảm tưởng
tất cả những tia nắng c̣n sót lại của buổi chiều hội lại để ươm vào mắt em
hai giọt nắng rực rỡ nhất của mùa xuân. Vẻ reo vui xôn xao của em làm mắt
tôi chợt cay và ḷng tôi chùng xuống trong nỗi nghẹn ngào khó tả.
Buổi tối, ngồi
trước tập nhật kư, ghi lại những buồn vui trong ngày, tôi chợt t́m ra câu
trả lời cho câu tôi hỏi Chúa hôm nào, và tôi đă khóc. Tôi biết rồi, em ạ,
sẽ chẳng c̣n hạt nước nào ch́m trong bóng tối đ́u hiu, miễn là có những
tia nắng không chỉ ngừng lại ở những giọt nước trên cành lá cao hơn, đẹp
hơn những cành lá mọn hèn sát mặt đất, miễn là có những tia nắng thật
khiêm nhường và yêu thương, sẵn sàng đến với những giọt nước đang ch́m im
ĺm trong bóng tối, thấp lè tè bên đường. Chỉ cần tia nắng yêu thương dọi
vào, giọt nước sẽ rực rỡ óng ánh. Đó chính là ư nghĩa của cuộc sống chứng
nhân, là tiếng gọi của Tin Mừng. Có những lần tôi muốn chọn lại con đường
ḿnh đang đi, nhưng trong những thao thức, phân vân, tôi lại nhớ đến hạt
nắng rạng rỡ trong mắt em chiều nào, và tôi lại ao ước được măi là một tia
nắng hèn mọn của mặt trời yêu thương. Nếu tia nắng cứ thích rong chơi th́
sẽ có những hạt nuớc nhỏ bé suốt đời chỉ ngậm ngùi mơ mây ngàn và trời cao
mà chẳng bao giờ được đón ánh sáng.
Có lẽ em không
bao giờ đọc được Jeremia: "Ta biết chương tŕnh Ta dành cho các con, những
chương tŕnh yêu thương để các con được tương lai và hy vọng." Hôm nay, tôi
tin Ngài yêu em rất nhiều và có một chương tŕnh yêu thương dành cho em,
đóa hoa nhỏ dại của Ngài. Chúa cũng có chương tŕnh dành cho tôi. Buổi tối
ấy, tôi đă ghi vỏn vẹn trong tập nhật kư một câu ngắn, nhưng tôi thấy b́nh
yên và nhiều nghị lực: "Lạy Chúa, một tia nắng nhỏ hèn mọn cũng cần thiết
biết bao để làm rực sáng những giọt nước đang ch́m trong bóng chiều.
Cecilia Nguyễn (MO)
|