|
Happy Easter!
Cảm tạ Chúa đã cho chúng ta một lễ Phục Sinh tràn đầy ân sủng của Ngài.
Hôm thứ Bảy trong lễ Vọng Phục Sinh, khi nhìn các tân
tòng lên nhận phép Rửa, lòng tôi chợt hướng về một nhân vật - mà tôi không
ngờ, người mà tôi cảm thấy bị lôi cuốn đến một cách đặc biệt suốt cả Tuần
Thánh này: môn đệ Phêrô.
Tôi lan man suy nghĩ về Phêrô, con người đầy nghị lực
và hăng say mà Ðức Kitô đã đem lòng yêu mến, đã chọn làm thủ lãnh tương
lai của Giáo Hội; một con người dám nói mạnh dạn: "Thưa Thầy, bỏ Thầy thì
chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời"
(Gioan 6:68). Phêrô thương Thầy nhiều lắm, muốn bảo vệ Thầy, muốn xả thân
cho sứ mệnh của Thầy, muốn cùng sống chết với Thầy. Một con người thật
gương mẫu và xứng đáng! Chắc chắn Ðức Kitô không lầm khi quyết định chọn
Phêrô.
Vậy trong lúc này, chiều thứ Bảy, lúc người ta đã chôn
Thầy qua ngày thứ hai rồi, Phêrô đang ở đâu??
Hình ảnh sau cùng mà Phúc Âm Luca nói đến là: "Chúa
quay lại nhìn ông, ông sực nhớ lời Chúa đã bảo ông: "Hôm nay, gà chưa kịp
gáy, thì anh đã chối Thầy ba lần". Và ông ra ngoài, khóc lóc thảm thiết.
(Lc 22:61)
Có lẽ Phêrô đang tan nát cõi lòng ở một xó xỉnh nào đó.
Một cảm nhận nhục nhã cùng cực, một cắn rứt như điên dại - một thứ cắn rứt
vô cùng khó chịu có khả năng chấm dứt cuộc đời Giuđa! Ai có thể hiểu được
lòng dạ của Phêrô lúc đó? Chắc hẳn Phêrô đã khóc hết nước mắt.
Nhìn những tân tòng lên nhận phép Rửa, bất chợt tôi
nghĩ đến Phêrô và thương ông vì lúc này đây, chính Phêrô cũng đang nhận
một phép Rửa: phép rửa trong nước mắt!! Ôi cái nhìn khoan dung tha thứ của
Thầy!! Cái nhìn khoan dung có sức hoán cải người phụ nữ ngoại tình, cái
nhìn khoan dung khiến con người chí khí như Phêrô mà phải òa khóc một cách
thảm thiết!
Tôi có cảm nhận rằng Phêrô đang ở tận cùng của sự tủi
nhục, một sự tủi nhục có khả năng đem lại một sự biến đổi toàn diện. Còn
có sự thay đổi nào trọn vẹn bằng sự thay đổi của Phêrô ??
Có sự hoán cải qua ý chí và lý trí (will & reasoning):
Tôi muốn thay đổi để trở nên tốt hơn. Tôi muốn thay đổi để yêu mến nhiều
hơn. Nhưng cái "muốn thay đổi" này yếu ớt và mau tàn. Chỉ cần một thất bại
nhỏ đủ làm tôi bỏ cuộc, đủ làm cho ý chí tôi tiêu tan ...
Chỉ có sự hoán cải nơi trái tim, sâu trong đáy lòng mới
có thể toàn diện. Tôi tin nơi đáy lòng Phêrô là một sự hoán cải toàn diện,
giống như sự hoán cải của người phụ nữ ngoại tình được tha thứ. Sau sự
hoán cải này Phêrô đã thực sự dám chết cho Thầy.
Cái nhìn khoan dung của Thầy có khả năng làm chảy tan
những tâm hồn khô cứng. "Tảng Ðá" của Thầy đã rung rinh, nhưng sự khoan
dung, tình thương và sự trung thành của Thầy giúp "Tảng Ðá" không đổ vỡ.
Phêrô đã yếu lòng, nhưng ngược lại, chính từ nơi miệng Phêrô, loài người
đã lần đầu tiên tuyên xưng Ðức Giêsu là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa. (Mt
16:16)
Sáng nay, Thầy đã phục sinh. Nhưng các bạn có để ý
không? Phêrô là một trong những người sau cùng biết tin đó. Các phụ nữ đi
theo Thầy thương Thầy với tấm lòng mộc mạc. Thương vì thương, chỉ thế
thôi. Thương rồi thì không còn sợ hãi gì nữa, các bà xông xáo ra mộ Thầy
và đã gặp Thầy. Nơi gương các phụ nữ, rồi ra Phêrô sẽ hiểu không phải là
chức vụ, không phải là ngồi bên phải hay bên trái Thầy, không phải là kế
hoạch này hay chương trình kia nữa ... nhưng là "anh có yêu mến Thầy
không?", anh có can đảm nhận - và đừng chối nữa - là môn đệ Thầy không?
Sau này Phêrô đã thực sự chết cho Thầy. Chết đóng đinh
nhưng quay ngược xuống đất vì thấy mình bất xứng với Thầy.
Qua cái hối cải của Phêrô, cũng như qua cái hối cải của
I-Nhã, chúng ta xin được ơn biến đổi sâu xa trong mùa Phục Sinh này.
Peace & happy Easter
- Vũ Tiến
• • •
|
|
|