|
Giáng Sinh gần đến rồi. Không khí nhộn nhịp ngoài phố đã
bắt đầu. Trời lạnh nhưng lòng người thấy ấm. Tình nhân mơ tưởng đến người
yêu và nữ trang họ sẽ được nhận; em nhỏ mơ ước những món qùa tặng của ông
già Noel. Và tôi cũng đã mơ.
Tôi đã mơ đến Chúa! Thật lạ lùng, phải không bạn?
Phải, nhưng trong thế giới mộng mị cái gì cũng có thể
xảy ra được. Ðây là giấc mơ của tôi.
Ðêm Noel, Chúa Giêsu trên trời bận rộn suốt ngày. Ngài
đã ban gấp trăm lần cho những ai đã yêu Ngài trên hết mọi sự. Buổi tối,
Ngài nhìn thoáng qua thế gian và thấy thành phố lớn rực rỡ với trăm ngàn
bóng đèn điện đủ loại. Ngài cảm thấy vui trong lòng, vì qua Giáng Sinh
Ngài đã mang lại niềm vui và an ủi lớn cho loài người. Nhưng nhìn kỹ hơn,
Ngài thấy mấy điều lạ lùng: ví dụ, có nhiều người ra khỏi cửa hàng xum xoe
qùa đẹp, nhưng bên cạnh cũng có những người tỵ nạn nghèo đang nhìn vào cửa
kiếng của các tiệm buôn, tay không, buồn bã. Trong các xe bus có nhiều
người đang đứng hay ngồi nhưng không ai nói chuyện với người bên cạnh.
Những điều như thế bình thường đối với loài người, nhưng đối với Chúa thật
là lạ lùng
!
Lúc đó, Chúa Giêsu nhớ lại hoàn cảnh giáng sinh của
Ngài tại Bêlem theo Mẹ Maria kể lại: Maria và Giuse đã phải vào hang đá vì
hai ông bà không tìm ra được chỗ trong quán trọ.
Và Ngài tự hỏi: “Thế thì thế gian này không thay đổi gì cả sau gần 2000
năm vừa qua sao?”
Vì cảm thấy nhớ thế gian, Ngài quyết định đi xuống thăm
viếng ngay, vào đêm Noel. Chúa Giêsu đã từng mang thân thể loài người, cho
nên đối với Ngài đi dạo trên đường phố với khuôn mặt con người không có gì
là khó cả.
Vì muốn gặp đủ mọi thành phần nên Ngài xuống xe điện
ngầm. Vừa ra khỏi thang máy, Ngài thấy một bà già ngồi dưới đất đang nức
nở khóc trong khi người ta vẫn qua lại vội vã, thờ ơ. Chúa đến bên cạnh và
nhìn bà âu yếm. Lúc đó Ngài mới nhìn ra cái nạng nằm dưới đất phía sau
lưng bà. Thì ra bà đã bị cụt mất một chân.
Ðầy yêu thương, Ngài ngỏ lời hỏi thăm. Bà ngước đôi mắt
đẫm lệ nhìn Ngài chăm chăm và ngạc nhiên vì khuôn mặt hiền từ của Ngài.
Chúa Giêsu ngồi bên cạnh và đợi cho đến khi bà ta dứt tiếng khóc. Ngài cất
tiếng hỏi: “Bà đã bị tai nạn khi nào?”. Bà trả lời: “Tôi là một người đàn
bà bất hạnh đã 40 năm nay. Em gái của tôi bảo lãnh tôi sang đây chỉ vì
muốn làm hài lòng cha mẹ chúng tôi thôi. Cha mẹ chúng tôi đã mất ở trong
trại tỵ nạn. Khi tôi sang bên này, em tôi xấu hổ với bạn bè vì có một
người chị tàn tật nên bỏ rơi tôi. Bây giờ tôi cô độc, không nhà, không bạn
bè trong đất nước xa lạ này. Nói xong bà lại bật khóc. Chúa Giêsu cảm động
cầm lấy tay bà ...
Lúc đó chợt có hai cô gái đi ngang qua, Chúa Giêsu hỏi
họ: “Các cô đi đâu vậy?”. Họ đáp:"Chúng tôi đi lễ nửa đêm.” Chúa hỏi
tiếp:" Ở đây có một người cần sự giúp đỡ, hai cô có thể dẫn chúng tôi đến
nhà thờ được không?"
Khi họ đến nhà thờ, Chúa Giêsu nói với cha xứ về hoàn
cảnh của người đàn bà đáng thương. Cha xứ hứa sẽ cùng cộng đoàn lo cho bà
rồi đưa bà về nhà xứ. Lúc chia tay, Chúa Giêsu mỉm cười nói với cha
xứ:"Tôi cũng là linh mục. Tôi mong được đồng tế với cha trong lễ đêm nay
và nếu cha cho phép tôi xin có đôi lời chia sẻ với giáo hữu". Cha xứ vui
vẻ nhận lời.
Mười giờ tối, còn hai tiếng trước lễ nửa đêm. Chúa
Giêsu quyết định trở lại subway để đi thăm thành phố. Người người vội vã
trên đường về nhà lo cho bữa ăn đêm nay. Chúa Giêsu đến cửa vào trạm xe
điện subway, xếp hàng chờ mua vé. Ngài nghe người bán vé nói:"Hai đôla!".
Chúa Giêsu thọc tay vào túi và thầm nói "Ồ! tôi chẳng có một xu dính túi."
Những người phía sau bắt đầu khó chịu, mất kiên nhẫn: "Lẹ lên! Tôi còn
phải về nhà chứ!", ... Có người khác lầu bầu nói: "Mình mất thì giờ vì tên
ngu đần này".
Chúa Giêsu lúng túng rời khỏi quầy vé. Ngay lúc đó Ngài
bắt gặp một cái nhìn đầy tình người của một chàng trai trẻ đến phía sau
Ngài. Anh ta nói:"Hãy cầm lấy vé này, tôi có dư vài cái phòng hờ để lỡ có
gặp người trong hoàn cảnh khó khăn như ông." Chúa mỉm cười thích thú
hỏi:"Bạn tên chi?", Người thanh niên đáp:"Tôi tên là Khải." Chúa Giêsu ngỏ
lời cám ơn và ghi nhớ tên anh.

Vào trong toa xe điện, đi được ba
trạm, Ngài rời khỏi xe và nhìn thấy một thanh niên nằm trên băng ghế dài.
Khi Chúa đến gần, anh ta ngồi dậy tự giới thiệu:"Tôi tên là Phong, là
người tỵ nạn ở đây. Tôi không còn gia đình nữa và lại vừa
bị sa thải, mất
việc nên phải ngủ tạm ngoài này ... thế ông đã ăn gì chưa?" Chúa
đáp:"Chưa, tôi chưa ăn gì cả" Anh ta vội vàng nói:"Vậy thì lại đây, chúng
ta chia nhau một chút bánh mì và phó-mát." Chuyện trò một lúc, hai người
chia tay nhau. Từ giã anh ta, Chúa nghĩ thầm:"Hay thật! không quen biết
mình vậy mà sẵn sàng chia sẻ một cách đơn sơ chút ít mà anh ta có." Và
Ngài ghi nhớ tên anh.
Ði ngang trước một bệnh viện, Ngài thấy một người đàn
ông nằm dài dưới đất gần bên cửa ra vào vì bệnh viện đã đầy nghẹt người,
không ai giúp được ông. Thấy một phụ nữ đi ngang Chúa Giêsu bèn hỏi xem cô
ta có ở gần đây không. Cô ta trả lời:"Tôi ở trọ ngay góc đường." Chúa bèn
ngỏ ý:"Người này bị bệnh nặng lắm, cô có thể giúp cho ông trú qua đêm được
không?"... Người phụ nữ lúng túng nói:"Nhưng tôi là gái giang hồ ..." Chúa
Giêsu nói "Không sao đâu, xin cô giúp." Thế là nguời bệnh được khiêng về
nhà cô ta. Nhưng một lúc sau ông ta tắt thở. Chúa Giêsu nói với cô ta:"Dù
sao xin cám ơn cô. Niềm vui từ cử chỉ bác ái thật là cao qúi khác hẳn
những niềm vui khác phải không?" Và Ngài ghi nhớ tên của cô là Thúy.
Chúa Giêsu trở về nhà thờ vào Thánh Lễ Nửa đêm. Bắt đầu
bài giảng, Ngài mỉm cười khi nghĩ đến việc tham dự vào cuộc hy tế của
chính mình và nói ...
"Chúa Giêsu được sinh ra ở Bêlem lâu lắm rồi ... Nhưng,
... Chúa cũng vẫn sinh ra ngày hôm nay, mỗi ngày, trong nhà của các bạn,
ngoài đường phố, ở nơi bạn sống và làm việc ... Chỉ cần một chút tình yêu
các bạn có thế làm Chúa sinh ra .. " vừa nói Ngài vừa nhìn mọi người một
cách trìu mến.
Phúc thay cho các bạn trong cộng đoàn này vì tối nay
tình thương của các bạn đã đem lại niềm hy vọng cho một phụ nữ tật nguyền.
Chúa sinh ra trong bà bằng niềm hy vọng.
Phúc cho anh Khải vì anh đã biết nhìn tôi với cái nhìn
đầy tình người và đã cho tôi một vé xe. Anh đã nhìn thấy sự lúng túng của
tôi, biết thương và chia sẻ. Anh đã làm Chúa sinh ra trong tâm hồn của con
người dưới hình thức niềm vui và tình nhân loại.
Phúc cho anh Phong vì trong cái nghèo nàn và cô đơn của anh, anh vẫn sẵn
lòng chia sẻ miếng bánh với tôi. Anh không giận dữ với cuộc đời, với những
người đem lại khó khăn cho anh vì anh có lòng bác ái thương người.
Phúc thay cho Thúy đã nhận lời yêu cầu của tôi và đã
biến đổi căn phòng tội lỗi thành một nơi đầy tình nhân loại. Ðối với Chúa,
để sinh ra trong lòng con người, không có nơi nào là ô uế cả
Phúc thay những người đã gieo rắc tình thương trong
ngày vì mầu nhiệm Giáng Sinh sẽ được tiếp tục nhờ các bạn. Bởi sự ân cần,
lòng thương sót, sự chia sẻ, các bạn đã đóng vai trò của Mẹ Maria và làm
cho Chúa sinh ra nơi những người chung quanh các bạn. Hãy làm như vậy mỗi
ngày, hãy tốt lành, hãy dễ thương mỗi ngày, không chỉ một lần trong dịp
Giáng sinh mà thôi ..."
Trong cộng đoàn bỗng nổi lên một tràng pháo tay dài và
nồng nhiệt ... Tiếng động ồn ào làm tôi thức dậy. Tâm hồn tràn đầy niềm
vui và giấc mơ đẹp vẫn còn bên tôi.
Ðây là giấc mơ của tôi hay của Thiên Chúa? Nào ai biết?
Dù sao, với Chúa giấc mơ hay sự thật cũng chỉ là một.
Từ giấc mơ đó, mỗi lần tôi đi ra ngoài đường, tôi để ý hơn những người mà
tôi gặp vì: "Họ có thể mang bộ mặt của Chúa Giêsu!"
Như vậy, mỗi ngày có thể trở thành một đêm Giáng Sinh.
• • •
Gildo Dominici, SJ
Cảm hứng từ vở kịch "Dieu dans le métro" của David Ravelli,
đăng trên tập san Gentes ở Rome
(Báo Ðồng Hành - tháng 11&12 - 1991)
|
|
SHINE THROUGH ME
Dear Lord, help me to spread
your fragrance wherever I go. Flood my soul with your spirit and life.
Penetrate and possess my whole being so utterly that all my life may only
be a radiance of yours.
Shine through me, and be so in me that every soul I come in contact with
may feel your presence in my soul. Let them look up and see no longer me,
but only you, O Lord! Stay with me, then I shall begin to shine as you do;
so to shine as to be a light to others. The light, O Lord, will be all
from you; none of it will be mine; it will be you shining on others
through me. Let me thus praise you in the way you love best, by shining on
those around me.
Let me preach you without preaching, not by words but by my example, by
the catching force, the synpathetic influence of what I do, the evident
fullness of the love my heart bears to you.
Amen.
John Henry Newman
• • •
As Jesus can no longer live his passion in his body, Mother
Church gives the opportunity to allow Jesus to live his passion
and death in our body, heart, and soul. Even so, there is no
comparison with his passion. Still we need so much grace just to
accept whatever he gives and give whatever he takes with joy,
love and a smile.
Mother Teresa of Calcutta
• • •
|
|