|
(trích và dịch từ HOW BIG IS YOUR GOD?, Paul Coutinho, sj)
Khi tôi sống ở Mỹ và làm tuyên úy cho một bệnh viện, tôi được gọi
đến thăm một bệnh nhân đang rất sợ chết. Khi đến bên giường người
bệnh tôi gặp cả gia đ́nh của ông ta đứng xung quanh. Tôi thầm nghĩ,
"Chắc ông ta sợ chết v́ sợ ra đi để cả gia đ́nh ở lại phải vất vả
tự lo cho chính họ?" Tuy nhiên sự thật không phải như vậy.
"Có lẽ ông ta sợ chết v́ ông c̣n nhiều việc cần làm, nhiều nơi cần
đi thăm viếng?", nhưng điều đó cũng không đúng. Ông ta sợ chết
v́ sợ gặp Chúa. Và bạn biết không? Ông này đă đi tĩnh tâm 45 lần
rồi! Kể từ lúc đó, tôi thỉnh thoảng tự hỏi trong đầu không biết
trong các khóa tĩnh tâm đó người ta nói thế nào về Thiên Chúa mà
người bệnh này phải khiếp sợ v́ sắp phải đối diện? Thiên Chúa của
ông ta lớn như thế nào?
Cũng trong tuần đó, tôi được gọi đến thăm một bà bệnh nhân khác chỉ
c̣n sống thêm được ba ngày nữa. Bà nói với tôi: "Cảm ơn cha đến thăm
con. Con đang mong gặp cha. Cha biết không? lần trước cha đến thăm
con ở nhà hưu dưỡng, con rất sợ Chúa. Con sợ án phạt và sự phán xét
của Ngài . Nhưng sau khi gặp cha, con có được một kinh nghiệm và một
mối liên hệ đặc biệt với Thiên Chúa và bây giờ con mong được chết để
được ở bên Ngài." Tôi chợt nhận thấy ḿnh đang ở bên cạnh một người
Công Giáo giản dị, tốt lành nay đang trở thành một người có lối sống
chiêm niệm.
Tôi nhận thấy giảng về ư nghĩa của sự chết và sự gặp gỡ Thiên Chúa
là một việc, gặp được một người sống những ǵ ḿnh đă nghe giảng là
một chuyện khác hẳn. Và để cho bầu khí bớt căng thẳng, tôi nói với
bà: "Khi nào bà lên đến đó, xin nói vài lời tốt về tôi nhé!" Bà vui
vẻ đáp: "Ồ, thưa cha, con sẽ kể cho Chúa hết mọi sự về cha." Tôi vội
chữa: "Ấy! xin đừng nói hết mọi sự!"
Chúng tôi nói chuyện giỡn một chút, cầu nguyện một lúc để cảm tạ
Chúa về một cuộc đời tuyệt đẹp của bà, về tất cả những món qùa qúy
giá bà đă nhận được và những dịp Chúa cho bà cơ hội chia sẻ những
món qùa này cho người khác, đem lại b́nh an, niềm vui, t́nh thương
và ư nghĩa của cuộc sống cho nhiều người. Chúng tôi cảm tạ Chúa đă
cho nhiều người đến giúp bà nhận thấy ư nghiă của cuộc sống, làm cho
bà cảm thấy bà có giá trị và sống rất vui. Tôi nhận thấy thế giới
này tốt đẹp hơn v́ đă có bà sống và hiện diện ở trong đó. Đêm hôm
đó bà ra đi trong b́nh an, không sợ chết v́ bà ao ước được ở bên
Chúa.
Gần đây hơn, tôi gặp hai người có chức vụ khá quan trọng đi tĩnh
tâm. Họ than với tôi rằng "Chúng con đi tĩnh tâm là để được học hỏi
về đời sống đạo, chứ không phải để chịu những thách đố về tâm linh."
Chúng ta cần suy tư về điều này: chúng ta đi tĩnh tâm, đi nhà thờ,
đi các buổi hội thảo học hỏi, cầu nguyện, đọc sách thiêng liêng là
để được nuôi dưỡng về đời sống đạo hay là để được thách đố về mặt
tâm linh?
Dân Do Thái xưa kia đă hiểu điều này khá rơ. Họ nói với Môi-sen
rằng: "Chúng tôi không dám nghe tiếng Đức Chúa, Thiên Chúa của chúng
tôi nữa, chúng tôi không dám nh́n ngọn lửa lớn này nữa, kẻo phải
chết." (Đệ Nhị Luật 18:16) Họ biết rằng nghe tiếng Chúa, nh́n thấy
dung nhan của Ngài ("ngọn lửa lớn") là được mời gọi chết đi cho
chính ḿnh, là một sự thách đố.
Chúng ta tham dự thật nhiều nghi thức, đọc nhiều sách thiêng liêng,
tham dự đủ mọi h́nh thức tĩnh tâm, học hỏi, rồi cảm thấy vui thích.
Nhưng nếu không chấp nhận chịu thách đố, chúng ta sẽ không thể thay
đổi. Nếu không có ư định từ bỏ những ǵ cần phải bỏ để có thể gặp gỡ
một Thiên Chúa to lớn hơn - thay v́ chỉ biết một Thiên Chúa nhỏ xíu
và không có ảnh hưởng ǵ - chúng ta sẽ không thể lớn lên.
Bạn hăy thử đem điều này vào trong cầu nguyện, trong thinh lặng của
cơi ḷng, để Chúa thuyết phục bạn, như Ngài đă thuyết phục Abraham,
rời bỏ xứ sở của ḿnh, bỏ tất cả mọi sự, để được hứa cho "một miền
đất tràn trề sữa và mật" (XH 3:8). Abraham đă chịu để cho Chúa
thuyết phục, đă nhận một lối sống mới và đă khám phá ra một Thiên
Chúa to lớn hơn. Và từ đó bất cứ nơi nào ông đi đến th́ nơi đó được
chúc lành.
Thiên Chúa đă đưa Abraham đi qua sa mạc, và nếu ta muốn Ngài cũng sẽ
dẫn chúng ta đi như vậy. Sa mạc tượng trưng cho nơi ta đến để được
thanh tẩy và nơi thánh để có thể gặp gỡ Thiên Chúa, nơi không có
chướng ngại vật, không có những điều làm ta bận tâm và lo ra. Sa
mạc là nơi ta nhận ra con người thật của ḿnh - con người mang h́nh
ảnh của chính Thiên Chúa.
Khi ở trong sa mạc, Thiên Chúa có thể đến để xin bạn hy sinh "Isaac"
của chính bạn. Thiên Chúa có thể xin bạn hy sinh chính những món
qùa, những lời hứa mà Ngài đă ban cho bạn. Lúc đó bạn có vẫn muốn
biết Thiên Chúa? Bạn có vẫn muốn diện kiến dung nhan Ngài? Bạn có
muốn nhận thức rơ đời sống tâm linh của ḿnh, ơn gọi thiêng liêng
của ḿnh, để từ đó trở nên như Abraham, chúc lành những môi trường
ḿnh sống?
VTL
|
|
|