|
Thứ ba mùng 10 tháng 9:
Trưa:
Well, chỉ c̣n 10 miles nữa là tới
Woodstock. Ăn miếng sandwich do Allen chuẩn bị cho bữa trưa, tôi thong thả
ngồi nghỉ gần chung cư thánh Thomas Lane. Đúng là phù hợp. Sáng nay, tôi tắm
một lần nữa ở nhà Allen một cách vội vă v́ biết anh phải đi làm và lũ trẻ
phải đi học. Thấy thế, Allen bảo tôi cứ từ từ, tự nhiên như nhà của tôi.
Chúng tôi ăn vài chiếc bánh quy, uống chút cà phê rồi chia tay. Anh chỉ tôi
cách khóa cửa nẻo và bảo tôi rời nhà khi nào xong mọi việc. Nói thế rồi họ
chạy ra xe (Allen, Adam, và Sarah). Tôi thủng thỉnh trở vào và rời nhà lúc
8:15. Một lời nguyện ngắn cho ḷng tốt của họ . . .
Sáng nay đúng là một buổi sáng khó nuốt.
Chân tôi chợt trở đau, đau đến độ tôi không thể bước xuống giường. Tuy thế,
đường đi không c̣n là vấn nạn bởi Allen chỉ tôi một lối ṃn khác nhanh hơn
nhiều. Sau mấy lần xém bị đụng, tôi sợ đường lớn cách lạ kỳ. Trời u ám hơn
hôm qua. Từng tảng mây đen rầm rập kéo đến. Mưa sẽ kéo dài suốt sáng cho mà
xem. Ngang qua Maryland center, đài phát thanh và một nghĩa địa, trời trở
nên mỗi lúc một xấu. Nhưng những giọt mưa vẫn c̣n ở đâu đó thật xa. Thôi cứ
đi. Gần tới rồi.
Thứ ba mùng 10 tháng 9:
Xế chiều:
I made it! Horray and thank God! Hiện giờ
tôi đang ngồi trong một pḥng của cộng đồng tu sĩ ḍng tên St. Alphonsus tại
Woodstock ...
Sau khi ăn trưa, tôi tiếp tục bước đi và
lúc vừa tới đường Old Court th́ trời mở ra và mưa bắt đầu đến. Không lớn lắm
nhưng cũng đủ khiến tôi phải trùm áo mưa bên ngoài. Chiếc áo poncho tôi
khoác phủ đầy những bùn và bụi bặm. Những dặm cuối trở nên khó nuốt hơn bao
giờ bởi chân đă đau lại dẵm phải đá nhọn. Từng bước là từng mũi dao đâm
thấu. Tôi cứ muốn lịm đi và phải nghỉ liên tục. C̣n có giấy bút nào tả nổi
khi nóc nhà thờ St. Alphonsus xuất hiện cuối chân trời? Lúc 4 giờ 37 chiều,
tôi bước vào khuôn viên nhà xứ và chính lúc ấy chuông chiều bắt đầu vọng
vang từng hồi dài. Thường nhật thôi, nhưng cảm giác chuông giáo đường chào
đón kẻ lữ hành làm tôi bật cười. Quỳ trước Thánh Tâm Chúa, tôi thầm thĩ tạ
ơn rồi tiến về phía nhà xứ gơ cửa. Khi chị giúp việc chạy ra, chị hét lớn:
"Chúa ơi, thày đă đến." Vâng tôi đă đến và đă đi suốt 115 dặm đường trong sự
bảo bọc của Ngài.
Ngâm ḿnh thật lâu trong bồn tắm, gọi về
cho Cha Giám Tập Jim Conroy và đánh một giấc thật dài. Paul đang ở đây. Thực
cảm động khi gặp lại anh. Dù sao, tôi cảm thấy vui khi chúng tôi đă chia tay
nhau ngay từ đầu hầu tôi có thể trưởng thành hơn trong niềm tin và ḷng phó
thác nơi Chúa. Và nh́n chung, đây quả là đợt thực tập chông gai nhưng tràn
đầy ân sủng. Tri ân Chúa một lần nữa v́ Ngài đă chỉ cho tôi lượng từ bi nhân
hậu. Và một khi tôi để Ngài cùng tôi song hành th́ mọi sự trở nên khả thi
hơn.
|
14 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|