|
Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời 15 tháng 8 năm 1990
là ngày mở đầu cho đời tu của tôi tại Ḍng Tên Chúa Giêsu tỉnh ḍng Maryland
(Wernersville, Pennsylvania). Trong ṿng hai năm tới, tôi biết rằng ḿnh sẽ
phải uốn ḿnh và trải qua vô số điều cần học, cần làm. Ngoài những lớp b́nh
thường, những đợt tĩnh tâm giúp tôi làm quen với đời sống của một Jesuit và
chuẩn bị cho lời khấn khó nghèo, vâng lời, khiết tịnh, tôi c̣n có cơ hội làm
việc tại các bệnh viện, trường học, thành phố . . . Dầu thế, một trong những
đợt thử mà có lẽ tôi không bao giờ quên là 'Hành Hương'.
Hầu như mọi tập viện trên thế giới đều cho tập sinh trải qua đợt thực tập
hành hương ấy dẫu cho không nhất thiết chúng phải giống nhau trong từng chi
tiết nhỏ. Điểm quan trọng là nguồn gốc của nó: từ kinh nghiệm riêng của
Thánh Inhă, tổ phụ ḍng. Như bạn biết, trận chiến ác liệt tại Pamplona, Tây
Ban Nha đă giữ chân người anh hùng Inhă trên giường bệnh đến mấy tháng trời.
Sau khi b́nh phục, mọi sự đổi thay. Ngài không màng đến sự oanh liệt trên
chiến trường nữa, trái lại Ngài bắt đầu khát khao được hành hương đến Thánh
Địa Giêrusalem. Rất khác với bao khách hành hương, Inhă chỉ muốn đến
Giêrusalem theo cách riêng của Ngài: lang thang như một kẻ ăn mày và phó
thác mọi sự trong tay Chúa.
Tại tập viện Maryland, chúng tôi được tự quyền phác thảo và tŕnh cho Bề
Trên kế hoạch hành hương của ḿnh tùy theo sự tác động của Chúa qua những
lời kinh nguyện. Mỗi tập sinh dường như nằm ḷng với câu chuyện về Inhă xưa.
Thêm vào đó, được cảm nhận ân sủng của Thánh Thần qua lần tĩnh tâm dài (30
ngày trong im lặng), mỗi đứa chúng tôi đă vẽ lên cho ḿnh những plan khác
nhau. Đây chẳng phải là chuyện dễ. Nhiều tập sinh nghi ngờ đến chính mục
đích của đợt thử nữa ḱa. Mà thật vậy, đi hành hương để cho phép Chúa Giêsu
gần gũi hơn với ḿnh hay chỉ đơn thuần là một hành động thách đố Thiên Chúa?
Trải qua nhiều ngày nghiền ngẫm, tôi vẫn thấy có một cái ǵ không ổn; vẫn
thấy bối rối không nguôi. Biết rằng dù muốn dù không tôi cũng phải trải qua
(nếu như tôi muốn tiếp tục đời tu của ḿnh) và quan niệm này chính là động
lực khiến tôi bước tới.
Cuối cùng, một số bạn đồng tu quyết định ở lại tại Wernersville để tham dự
cuộc tĩnh tâm khác; một số nữa tản mác làm việc tông đồ tại địa phương; một
số khác đi xe bus về hướng tây Hoa Kỳ và thăm viếng các nhà tĩnh tâm trên
đường đi. Riêng tôi, vài ngày chót, tôi cũng chưa có quyết định rơ ràng cho
đến khi Paul, một bạn cùng ḍng rủ tôi đi hành hương theo kiểu Inhă. Được
sống với Paul một thời gian, tôi mến anh lạ thường và v́ thế tôi chấp nhận
ngay. Dường như tôi chưa thực sự nhận định và t́m hiểu Chúa muốn tôi làm ǵ.
Chấp nhận đi vi có người rủ, thế thôi.
Tôi và Paul ngồi xuống để bàn kế hoạch chi tiết. Đơn giản thôi, vào sáng
mùng 5 tháng 9 (1991) chúng tôi sẽ đi bộ từ Wernersville đến Woodstock,
Maryland. Đây không phải là nơi đẹp đẽ ǵ, chẳng qua nhà ḍng coi một giáo
xứ nhỏ tại ngoại thành Baltimore. Măi cho đến năm 1969, tỉnh ḍng chúng tôi
vẫn c̣n đào tạo các chủng sinh học triết, thần tại Đại Học Woodstock. Thời
gian trôi đi, chủng sinh ít dần, nhà ḍng đă bán cơ sở lại cho một tổ chức
khác ngoại trừ nghĩa trang của tỉnh ḍng vẫn được giữ lại. Thế là xong, đi
bộ 115 miles. Trạm dừng là nghĩa trang, dọn dẹp nó rồi ṿng lại. Thật ḷng
mà nói, tôi đă chẳng suy tư hay cầu nguyện ǵ. Đi v́ Paul rủ, vậy đó.
Luật của hành hương theo kiểu Inhă rất
nghiêm nhặt: đi bộ (không xin quá giang xe), xin ăn dọc đường, và xin ngủ
trọ mà không tiết lộ tông tích Jesuit của ḿnh. Cha Bề Trên đưa cho chúng
tôi một lá thư chứng nhận là Jesuit và $20 pḥng thân để rủi mà có gặp rắc
rối với cảnh sát. Vài năm trước đă có một tập sinh bị bắt giam v́ vô t́nh
ngủ qua đêm tại một mảnh đất có chủ nhưng bỏ hoang. Giấy chứng nhận và $20
từ đó đă trở thành bạn đồng hành cho tập sinh hành hương.
|
2 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|