|
Tối mùng 4 tháng 9, tôi chuẩn bị hành lư lên
đường. Quần áo tất nhiên là cần rồi, thế nhé 2 quần jean, hai áo sơ mi. Đồ
vệ sinh cũng cần lắm chứ, thôi th́ bàn chải, kem đánh răng, lược chải đầu.
Ah thêm đồ cạo râu chạy pin cho chắc. Trên đường đi lỡ không kiếm ra ai cho
nghỉ qua đêm và phải ngủ bụi (?), wow túi ngủ cũng không thể thiếu. Nếu thế
th́ áo mưa, mùng chống muỗi, đèn pin cũng nên cho vào bị. Bản đồ, sách kinh
nhật tụng và một cuốn nhật kư cũng chiếm một chỗ. Balô 23 pounds, bạn ơi tôi
đă sẵn sàng.
Những ǵ tiếp theo mà tôi sắp kể là câu
chuyện từ ngày ra đi đến thời gian làm việc tại nghĩa trang. Tôi có ư không
những tŕnh bày cho bạn sự hiện hữu cụ thể của Thiên Chúa mà c̣n là một ví
dụ điển h́nh cho sự quan pḥng của Ngài dầu ta không hay, không biết hay
thậm chí không đưa vào kế hoạch của ḿnh.Lên Đường:
Thứ năm mùng 5 tháng 9:
Tôi đang ở trong lều nhỏ đằng sau vườn của
một vị mục sư. Ngôi nhà thờ nhỏ bé bên cạnh chúng tôi chẳng thuộc giáo phái
nào cả mặc dù vị mục sư nọ được chịu chức từ Giáo Hội Baptist. Sau một ngày
mệt mỏi, tôi chỉ muốn ngủ vùi. Ḿnh mẩy đau nhức, tôi tự hỏi liệu sự đau
nhức âm thầm ấy có cản trở kế hoạch của ḿnh?
Paul và tôi khởi hành lúc 10 giờ sáng sau
khi dự thánh lễ và đánh một bữa ăn sáng no kềnh. Trong bụng suy tính rằng
nếu tôi nhét thật nhiều thức ăn vào bụng cho bữa sáng tại nhà tập th́ tôi sẽ
không phải ăn xin nhiều lần dọc đường. Ǵ chứ ăn xin th́ c̣n có nỗi sợ nào
hơn? Thế đó chúng tôi bước ra khỏi cửa tập viện, mọi người xúm xít chúc lành
và chụp ảnh. Một dữ kiện lịch sử chứ ít à. Đi bộ dọc theo đường 422 ngang
qua Wernersville và Robesonia, tôi ngạc nhiên v́ những điều mà tôi chưa từng
thấy trước đây dẫu tôi đă lái xe qua đó đến trăm bận. Những bảng hiệu, những
ngôi nhà cổ xưa, con người và bất hạnh thay rất nhiều xác thú vật chết. Hy
vọng rằng đó không phải là điềm xấu!
Đi qua thành phố Wommelsdorf, đến ngă tư
422 và 419, chân tôi bắt đầu đau ghê gớm. Một nỗi sợ len lẻn chui vào tâm tư
bởi đây chỉ mới là ngày thứ nhất. Chính v́ lẽ đó mà tôi bắt đầu suy tư về
nhiều điểm. Trước hết, tôi đă thực sự nhận định để t́m hiểu ư Chúa về đợt
hành hương này không hay chỉ đi với Paul để không phải cầu nguyện hoặc suy
tư về nó? Tôi nghi quá! Thứ đến, sức khỏe của tôi có cho phép ḿnh làm điều
ấy? Thân h́nh tôi giai đoạn này quả là chưa chuẩn bị. Hơn nữa tôi đă chẳng
buồn tập thể thao như một h́nh thức warm up. Quan trọng hơn cả, tôi có thực
sự tin vào Thiên Chúa rằng Ngài sẽ nghe lời tôi khấn nguyện mà chăm sóc cưu
mang tôi trên đường lữ hành? Tôi không nghĩ rằng ḿnh đă làm thế bởi ḷng
chợt cảm thấy quá xao xuyến và hăi kinh.
Giữa trưa, chúng dừng chân tại ngoại thành
Wommelsdorf để nghỉ ngơi, làm phút hồi tâm (examen) và đi vệ sinh (trong bụi
cây). Nửa tiếng sau, chúng tôi bắt đầu lên đường.
Khi đến Millbach một địa điểm cách xa nhà
tập khoảng 10 dặm, nước mang theo cạn queo và bụng bắt đầu cồn cào v́ đói.
Chúng tôi ghé vào nông trại của người Amish xin nước uống. Một bé gái cỡ độ
10 tuổi ngoan ngoăn theo lời cha nó dắt chúng tôi xuống suối kín nước. Chút
huyền thoại và cổ tích chợt hiện về. Đường từ nhà cô ra suối phảng phất vẻ
quyến rũ cổ xưa. Con suối nhỏ nằm trong căn nhà gỗ đơn sơ. Vạt nước trong
vắt như pha lê, tuyệt đối tinh khiết và thật lạnh chảy vào chiếc hồ be bé.
Đó cũng là thứ tủ lạnh tự nhiên của gia đ́nh cô. Mọi thực phẩm được khéo léo
đóng vào keo thủy tinh nằm gọn lỏn dưới đáy hồ. Sau khi đong đầy bi-đông
nước, chúng tôi trở ra đường cái tiếp tục cuộc hành tŕnh. Những tiếng động
ồn ào vọng ra qua khung cửa sổ. Cô bé mỉm cười thật xinh và giải thích: "Mẹ
em đang giặt đồ".
|
3 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|