|
Qua một cây cầu nhỏ, tôi gọi về tập viện một lần
nữa, vẫn không có ai ở nhà. Tôi không hốt hoảng lắm cho t́nh trạng của chân
ḿnh, bởi dường như vẫn chẳng thấy sưng nhiều và cũng không tệ hại thêm.
B́nh tâm một chút, tôi lầm lũi tiến về phía trước. Rạp hát nhỏ với bảng
quảng cáo réo gọi. Muốn dùng nốt số tiền c̣n lại mua một vé vào xem và ngồi
nghỉ. Nhưng sự khôn ngoan lại th́ thầm: "Này bạn, tiền đó sẽ giúp bạn tồn
tại cho những ngày sắp tới, nhất là khi chẳng xin được ai thực phẩm hay nước
uống".
Waa ... cuối cùng th́ con đường
24 cũng hiện ra. Rẽ về phương nam nắng gắt tôi thờ phào. Cứ mỗi lần đến được
một ngă tư và rẽ vào, ḷng tôi như nhẹ đi đôi chút, bởi điều đó cũng đồng
nghĩa với việc đường xa bắt đầu thu hẹp lại. Một lần nữa, tôi thả lưng xuống
trên thảm cỏ của một nhà thờ tin lành Longtown United Methodist. Cảm nhận sự
hiện hữu của Thiên Chúa trong thinh không vắng lặng, ḷng tôi b́nh lại và
thả hồn trong suy tư. Và đấy chính là những phút giây thần thánh. Cạnh nhà
thờ là một ngôi nhà xinh xắn, xém chút nữa là tôi đă gơ cửa xin họ nghỉ qua
đêm. Một cái ǵ lưỡng lự cản ngăn, tôi đứng dậy đi tiếp.
Nước cạn. Nắng gắt tiếp tục
thiêu đốt cổ họng. Môi khô đắng, tôi cần nước. Leo ngược lên lưng chừng đồi,
một ngôi nhà trọ của người Moose phảng phất xa xa. Tôi tự nhủ, trong bàn dân
thiên hạ, người Moose sẽ là người tốt bụng nhất. Đằng sau khung cửa kính,
một người đàn ông trung niên bước ra. "Làm ơn cho tôi xin miếng nước", tôi
nói. "Well, tôi không thể cho anh vào đây nếu anh không phải là người
Moose", ông đáp. Một thoáng thất vọng và ngạc nhiên nối tiếp khi ông nói
thêm: "Mặc dầu vậy, vào đi và ngồi xuống nghỉ. Tôi sẽ cho anh một chút
nước". Wow, không những ghế đệm êm ái làm tôi dễ chịu mà cả máy lạnh cũng
giúp nỗi buồn vợi đi. Chưa hết, ly nước ông mang ra đầy nhóc những đá. Ôi
Chúa ơi, con cảm thấy như đang ở trên Thiên Đàng. Ông giải thích rằng vùng
này đang mở hội chợ, thế nên đường xá trở nên đông đúc hơn thường lệ. Sau
hai ly cối, tôi thành thật cảm ơn rồi ra đi.
Đă đến mốc của 20 dặm trong
ngày, tôi loay hoay t́m chỗ ngủ. Túi ngủ trên vai, vải nhựa trong sắc, sao
không ngủ một đêm ngoài trời nhỉ? Ư tưởng được lấy ngàn sao làm màn và đất
lạnh làm chiếu khiến ḷng tôi thoáng bồi hồi rung động. Romantic biết bao!
Bởi đó, tôi rẽ vào đường đất bụi mù để đối mặt với vị nông phu xin phép.
Ngay khi chưa nói nên lời, ông đă hét toáng về phía đàn ngựa mà chẳng thèm
nh́n vào mặt tôi. Tự dưng tôi nghĩ có lẽ lăo nông gia cộc cằn này sẽ không
bao giờ ưng thuận, nhưng trái lại, ông vui vẻ gật đầu.
Thế đó, tôi nằm trên đồng của
ông đêm nay. Nhâm nhi vài cái kẹo thay cho bữa tối, tôi lúi cúi dùng bạt
nhựa phủ kín balô, kẻo sương đêm sẽ làm ướt tất cả những ǵ mang theo. Cẩn
thận giăng mùng chống muỗi, tôi nghĩ về sáng mai với dự định sẽ khởi hành
sớm; sẽ tắm trước b́nh minh và như vậy sẽ không có ai nh́n thấy. Và đó là
tất cả những ǵ tôi quan tâm. Tôi không muốn khách bàng quang nh́n thấy tôi
tắm rửa trần truồng. Chúa ơi, cảm tạ Ngài cho một ngày đă qua và cho bao kẻ
tốt bụng con đă gặp. Chính họ đă giúp con nh́n thấy việc Chúa làm dọc theo
từng bước con đi. Ngày hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, nhưng con đă có thể
nghỉ ngơi lại sức. Thêm một lần, Ngài đă không bỏ con cô đơn. Chúa yêu, xin
tri ân Ngài!
Chủ Nhật mùng 8 tháng 9:
Trưa:
Hiện giờ tôi đang ở phía nam của Loganville
trên xa lộ cũ kỹ 111 kéo dài tới Baltimore. Ngồi nghỉ trong khuôn viên Nhà
Thờ Glennview Alliance, một cảm giác b́nh an len lỏi trong tâm hồn . . .
Sáng nay, tôi bắt đầu vào lúc 6:30. Đêm qua
không phải là đêm thinh lặng như tôi mong muốn. Suốt đêm xe tải chạy rầm
rập. Khoảng canh hai, một xe dừng lại thật gần chỗ tôi nằm. "Ừ hừm ... Anh
làm ǵ ở đây?" Tôi xoe mắt nh́n vào người đàn ông trước mặt run giọng trả
lời: "Tôi đă xin chủ ruộng và ông ta cho phép tôi nghỉ qua đêm." Người tài
xế gật gù rồi lên xe đi mất. Ha... lăng xẹt. Nằm co quắp trên bạt nhựa tôi
thầm nghĩ về tính chắc chắn của chuyến đi. Nhưng phút này đây, mệt mỏi xâm
chiếm xác thân, yếu đuối và bất lực. Một bài học về Theology đây, chắc chắn
là thế.
|
9 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|