|
Bây giờ đă
có nước, tôi cảm thấy can đảm hơn và dự định mở miệng xin cha cô chút trái
cây lót ḷng. Than ôi, khách bộ hành đâu đó ghé lại xúm xít mua. Người th́
muốn mua, kẻ lại muốn ăn mày xem sao đặng, thế nên chỉ lí nhí cảm ơn rồi cúi
mặt bước đi. Ai đó chợt hỏi: "Các anh đi đâu thế?" "Baltimore!". tôi đáp.
Vài đôi mắt nhíu mày ra chiều ngạc nhiên.
Lang thang ngang qua làng Amish dọc theo lộ
419 có ǵ mô tả cho rơ hơn ngoài cảm giác đi về một thế giới xa vời trong
quá khứ. Bên vệ đường, ngôi trường Mennonite thấp thoáng. Bọn trẻ đang chơi
bóng chày. Các chú bé mặc đồ nông phu thùng th́nh, c̣n bọn con gái xúng xính
trong những chiếc áo đầm màu xám tro lấm chấm đen như kiểu ăn mặc của thời
1940. Xúc động với cuộc đời giản dị của con nhà nông, tôi cảm thấy khá ngạc
nhiên và bị mê hoặc bởi lối sống ấy.
Rồi kim đồng hồ cũng lê đến mốc 2 giờ. Bụng
lép kẹp v́ đói lả, chúng tôi đành ghé vào xin thực phẩm. Vài tiếng gơ khô
khan trên cửa gỗ. Một cụ ông lẫm chẫm bước ra. Ấp úng xin: "Ông ơi, có ǵ
cho tụi con ăn với. Con đói quá mất rồi". Thoáng bối rối và ngại ngùng hiện
trên khoé mắt ông. Cuối cùng ông bảo: "Đợi đấy!", rồi biến mất sau khung
cửa. Mấy phút chờ đợi mà cứ như là thiên thu, cụ trở ra với một túi bánh quy
bơ. Paul và tôi đói đến độ cữ ngỡ cụ mới cho ḿnh một bữa ăn vương giả. Dừng
lại bên lề cỏ khoảng 1/4 dặm sau đó, chúng tôi ngấu nghiến ăn hết nửa bịch.
Chưa bao giờ bánh quy bơ thơm ngậy đến thế!
Chẳng bao lâu, chúng tôi đă đến gần
Schaefferstown tại ngă tư 419 và 501, chân tôi đau đến độ tưởng là hôm nay,
ngày đầu tiên nhưng cũng là ngày cuối cùng cho hành tŕnh dự tính. Tôi và
Paul ngồi thụp nơi khung cửa của viện bảo tàng Schaefferstown. Tháo đôi giày
cũ, tôi xoa bóp bàn chân đă giộp lên v́ đường xa. Chả lẽ ngồi măi mà ăn vạ?
Tôi đi giày trở lại và khập khễnh bước đi về phía ngoại ô Brickerville, trạm
dừng cuối trong ngày theo dự định.
Lộ 501 quả là ác mộng cho kẻ bộ hành. Lề
đường chả có; xe cộ tấp nập ngược xuôi. Tôi cứ thầm nhủ: "Chúa à, nếu con
phải chết trong chuyến hành hương, xin đừng để con chết bên vệ đường này."
Mồ hôi nhễ nhại, vài lần bi-đông cạn nước là vài lần phải vất vả mở miệng
xin. Chúng tôi vô h́nh chung đă trở thành những kẻ ăn mày nước chuyên
nghiệp. Riết rồi tôi để ư rằng nếu xin người ta nước ở vườn sau thường dễ
hơn là gơ cửa trước. Có lần tôi xin nước từ ṿi rửa xe của một thiếu phụ, bà
đồng ư. Nhưng v́ ṿi nước bắn tung tóe, bà nh́n tôi tội nghiệp và cho vào
nhà xe hứng nước từ bồn rửa tay.
Bốn mile nữa là đến trạm dừng qua đêm, thêm
một lần tôi tưởng như chẳng thể lê nổi nữa. Tinh thần sáng suốt, bao lô thật
nhẹ nhưng chân tôi đang bước vào cuộc hành h́nh. Mỗi bước đi là một bước đau
đớn, tức giận và thất vọng. Ngu đần thay cho tôi. Những tưởng đời thêu gấm
dệt hoa và hành tŕnh dài sẽ đan kết bằng những xúc động trước vẻ đẹp tự
nhiên của đất trời mà Chúa đă dựng nên; tôi chỉ gặt hái những đớn đau ngay
từ ngày đầu tiên của đợt thực tập. Nghĩ đến sự ngu muội của ḿnh, tôi chỉ
muốn ngă gục. Cả ngày chỉ bao phủ bằng cảm giác ê chề của van xin và đêm
nay, tôi sẽ phải ngủ đâu đó trên đồng vắng. Đột nhiên tôi cảm thấy cay đắng
cho ư tưởng Chúa quan pḥng.
Cuối cùng, tôi đă đạt tới mốc 20 dặm cho
ngày thứ nhất và ḱa một ngôi nhà thờ nằm e ấp dưới chân đồi. Hơn thế nữa,
băi sân rộng được phủ bằng những tấm vải picnic đẹp mắt. Chúng tôi bước đến
hiên cửa của một căn nhà kế bên. Có lẽ đây là nhà xứ? Một người đàn ông
trung niên lách cửa bước ra, và vợ ông thấp thoáng sau lưng rộng. Tôi nói:
"Chào ông! Chúng tôi là những kẻ bộ hành lỡ đường và muốn nghỉ lại qua đêm.
Xin ông vui ḷng cho phép chúng tôi nghỉ và đóng lều ngoài sân kia". "Ừm,
sân đó là của Nhà Thờ. Tôi chẳng có quyền cho phép. Hơn nữa, gần đây có lắm
kẻ bụi đời lảng vảng nên cảnh sát hay đi tuần tiễu." Hay lắm, tôi cay đắng.
Nhưng như muốn cứu vớt cho t́nh h́nh, tôi nói: "Chúng tôi hiểu những ǵ ông
nói. Thôi th́ ông có thể cho chúng tôi xin tư thức ăn được không? Chúng tôi
đói lắm." Đến mức này, người đàn ông nghiêm giọng: "Tủ lạnh của gia đ́nh tôi
gần cạn. Chợ lại chưa đi. Tôi chỉ có thể cho các anh một chút trứng chiên và
mấy củ khoai tây luộc". "Thế th́ hết xảy", tôi đáp. Rồi họ hỏi chúng tôi từ
đâu đến (từ Wernerville) và định đi đâu (đi Baltimore). Sau vài câu xă giao,
họ nháy nhau ra sau bếp x́ xào. Tôi biết rằng ḿnh chẳng c̣n cơ may nhận
thêm sự giúp đỡ nào nữa.
|
4 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|