|
Rồi tôi xin
họ chút nước. Vài câu đổi trao chiếu lệ. Họ muốn biết tôi từ đâu đến và đi
những đâu. Vừa lúc nghe nói tôi sẽ đi Baltimore, ông quay về phía cậu bé mà
nói: "See, I told you!" Tôi chẳng rơ họ có ư ǵ. Mặc dầu thế, ông vẫn kể cho
tôi nghe kinh nghiệm riêng của ông trong đợt hành hương từ những năm 1940s.
Wow, một cựu Jesuit. Nói chuyện hồi lâu, tôi xin phép gọi phone về cho Tom
Clifford. Chúng tôi cùng đồng ư là tôi sẽ tiếp tục đợt hành hương và sẽ gọi
về vào thứ ba tới. Tom nói rằng ba của Ngài đang bị bệng nặng. Chẳng nghĩ
nhiều, tôi hứa sẽ cậu nguyện cho người. Một chút ấm áp khi được nghe giọng
của Cha Phó Giám Tập. Và một chút vui vui khi rất nhiều người nhờ tôi dùng
chuyến hành hương này mà cầu nguyện cho họ.
Trước khi rời trạm xăng, tôi hỏi cụ già là
từ đây đến biên giới Maryland và Pennsylvania c̣n bao xa, bởi đó chính là
chỗ dừng chân trong ngày theo dự tính. "Khoảng 5 mile cháu ạ", ông đáp. Tiếp
tục ra đi, tôi có được nguồn an ủi mới. Số là khi ghé vào tiệm The Sub
Station, được nh́n thấy nụ cười thiện cảm của người bán hàng làm tôi thấy
b́nh an. Thế mới hay khi ta mệt mỏi, một nụ cười nhận được có giá trị biết
bao! Để balô ngoài cửa mà ḷng cứ mong cho có đứa nào cuỗm mất cho rồi. Khi
đó tôi có lư do chính đáng để dừng cuộc thực tập tại đây. Lúc ấy tôi chán
nản hết sức. Vừa khi bước vào, người bán hàng đang giúp người khác. Xong
việc, cô quay lại bên tôi và tận t́nh xin lỗi v́ đă không tiếp đón tôi ngay
từ đầu. Thật là một cô bán hàng duyên dáng. Tinh thần tôi phấn chấn lên đôi
chút. Cô đồng ư cho tôi một b́nh nước. Ôi, nước quả là quư hơn vàng.
Trong lúc đổ đầy biđông nước, tôi tự hào
phóng với ḿnh bằng cách mua 69 cents nước ngọt. Tôi không thể tưởng được 69
cents sođa lúc này đă trở nên một cử chỉ hoang phí trong khi đă bao lần tôi
c̣n vứt vài chục đô vào những quán bar trước ngày nhập ḍng. Và này tôi đây
trong phút ấy đă phải đếm từng cent một, bởi mạng sống tôi tùy thuộc vào mỗi
cent tôi có. Tôi bắt đầu suy tư nhiều về đời khó nghèo.
Ở lại trong tiệm hồi lâu, nhâm nhi nước
ngọt và vài cái kẹo sót lại của đêm trước. Mấy ngày qua, tôi ăn thật ít v́
bụng chẳng thấy đói. Nhưng cơn khát dai dẳng đă làm tôi cứ phải cúi mặt xin
nước măi. Rời tiệm, tinh thần tôi sa sút lần nữa bởi đường biên Maryland cứ
kéo dài đến vô tận. Nhưng ḱa, lúc mà tôi bắt đầu đi ra đường cái, vượt qua
khu đồi nhỏ th́ Mason-Dixon line hiện ra như trong mộng. I did it. Thật khó
mà mô tả cảm giác của ḿnh khi tôi chạm đến đường ranh ấy. Nghĩ về những ǵ
xảy đến trong ngày, những ân sủng nhận được, những con người tốt bụng mà tôi
gặp gỡ, hồn tôi chợt lơ lửng và vụt bay.
Tự dưng người bỗng khỏe khoắn lạ. Tôi quyết
định sẽ không dừng mà tiếp tục đi thêm một quăng nữa. Thế là lộ 409 được ghi
nhận dấu chân mỏi ṃn của tôi. Tiến về phía Pretty Boy Reservoir theo bản
đồ, tôi nh́n thấy từng chùm bong bóng bay và đấy chính là tâm trạng của tôi
lúc này. Chẳng rơ ḿnh có đi đúng đường không nữa. Ngó ngược nh́n xuôi chẳng
thấy bảng chỉ đường ngoài mũi tên chỉ tới con đường mang tên Freeland. Bản
đồ đem theo trở nên vô dụng v́ đường quá nhỏ. Well, thử vào xem sao.
Trời sụp tối thật nhanh. Dấn bước về phía
trước, tôi nh́n thấy khá nhiều nhà cửa và dân t́nh, nhưng linh cảm lại
khuyến khích chẳng nên tin họ. Cuối cùng, tôi nh́n thấy một tấm bảng đề chữ:
"Morris Meadow", giống như bảng hiệu của mấy vùng đất dành riêng cho người
đi cắm trại. Ghé vào những mong có thể nhận được sự trợ giúp. Văn pḥng thật
dễ chịu và ấm áp. Tôi hỏi người thư kư c̣n chỗ nào trống không. Cô nh́n vào
cuốn sổ nhỏ bảo là có nhưng chỗ ấy khá ghồ ghề và dơ bẩn. No Problem for me.
Gật gù hồi lâu, cô nói: "35 đô/ngày". Wow, tất cả tài sản của tôi cũng không
đủ để trả lệ phí. Mua vội chút nước cam, ghé vào toilet, ngồi thở dốc trên
ghế dài vài phút, tôi lại phải ra đi.
Trong một lùm cây gần thành phố MiddleTown,
tôi tạm coi nó là nhà của ḿnh đêm nay dù chẳng rơ đất này có chủ hay không
nữa. Nói cho đúng hơn, tôi đang ở dưới tán thông già nằm trơ vơ giữa ruộng
bắp. Ít nhất, tôi cũng thoát được những ánh mắt ṭ ṃ. Đă hai đêm liền phải
ngủ bụi. Tôi chợt thấy mắt cay xè và dường như cuộc hành hương đúng là một
tṛ xỏ lá. Chúa có thực sự chăm sóc và d́u dắt tôi? Chẳng thấy Ngài đâu cả
dù chỉ là trong tâm tư. Tinh thần xẹp nhanh như bóng vỡ. Chó vẫn tiếp tục
tru, mặc kệ, tôi lúi húi trải bạt, dăng dây và treo quần áo lơ lửng chung
quanh tán lá. Nếu ai đó đi qua, hẳn tôi được trở nên một kẻ vô gia cư thứ
thiệt. Chỉ muốn chấm dứt đợt hành hương ngay phút này
|
11 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|