|
Lúc tỉnh
giấc, tôi thấy vui vui và hănh diện cho sự chu đáo của ḿnh. Mọi sự đều khô
ráo. Chỉ có điều là cả một đàn kiến bu kín những cái kẹo của tôi. Phủi thật
nhanh tôi làu nhàu: "Chúng mày không biết rằng những cái kẹo này là tất cả
thực phẩm c̣n lại của tao sao?" Thu dọn lều chơng tôi lên đường. Hôm nay là
chủ nhật rồi. Trời thật trong và đẹp. Sảng khoái tôi hăng hái bước đi, miệng
th́ thầm lời tri ân, ḷng reo lên những cung nhạc. Đổ đầy b́nh nước một lần
nữa tại một công trường xây cất. Thật ra tôi hỏi xin những phu hồ chút nước,
họ trả lời họ không có ṿi quanh đây. Buồn buồn tôi ra đi. Một người trong
họ gọi giật tôi lại và trút vào b́nh nước của tôi một phần nước đá anh mang
theo.
Vừa đi, tôi cứ suy tư măi về ḷng tốt của
anh phu hồ nọ. Một người đi đường khác dừng xe truck nhỏ trước mũi tôi và
hỏi tôi đi đâu thế. Tôi trả lời đường muốn tới. Anh cười phá lên rồi nói:
"Ông bạn ơi, ông đi lạc rồi. Thôi lên xe tôi chở ṿng lại ngă ba cho". Hấp,
tôi nhảy lên xe. Thanks God, anh giúp tôi được tới 1/2 dặm đường. Mọi sự
giúp đỡ đều quan trọng và mang nhiều ư nghĩa phải không bạn? Tuy nhiên, quần
áo mới giặt đêm qua chưa kịp khô được treo lơ lửng sau balô đă dính đầy dầu
nhớt. Số là tôi quẳng chúng sau thùng xe của anh. Đúng là nghèo c̣n gặt eo!
Lang thang đến thành phố Yoe bên cạnh, lộ
214 hiện ra với tất cả vẻ duyên dáng của nó. Ḷng tôi trùng xuống và bắt đầu
tṛ chuyện với Ngài. Nằm gọn lỏn dưới thung lũng, thành phố Yoe c̣n chưa
thức giấc trong làn sương nhẹ. Khi chờ tới ngă ba, tôi ghé vào cây xăng Exon
mua 99 cents nước trà đá. Uống lấy uống để mà chưa hết b́nh, tôi xin thêm
chút nữa rồi lao ra phố.
Dầu thật duyên dáng nhưng thành phố chỉ lác
đác những căn nhà gỗ ọp ẹp tồi tàn. Nghèo, họ nghèo lắm. Từng thảm cỏ mới
cắt c̣n vương mùi ai ải. Đây đó rải rác máy cắt cỏ tay. Dân t́nh tuyệt đại
là da trắng. Tôi cứ tự hỏi nếu tôi là một tên đen, th́ đi hành hương qua
chốn này liệu có ai thèm để ư hay giúp đỡ? Rất có thể là không.
Ngay trước khi trở ra lộ 111, tôi băng
ngang qua xa lộ 83. Thật tuyệt, thế là đă đi được một đoạn khá dài. Thêm một
lần, tôi chợt vui và tôi biết tôi sẽ hoàn tất cuộc hành hương này. Ngừng
chân nói chuyện với một người phụ nữ đứng tuổi trên đường, tôi nhận nơi bà
sự chăm sóc ân cần: nước đầy b́nh, dưa hấu đầy túi. Người quả phụ thật tốt
lành đă chia cho tôi tất cả những ǵ có thể. T́nh nhân loại đẹp lắm thay!
Giữa trưa, here I am again trong một sân cỏ
nhà thờ. Nghỉ ngơi và xoa bóp bàn chân. Tôi ngộ ra là cả mấy ngày rồi, tôi
cứ than về chân đau suốt thôi. Nhưng bạn thông cảm, đó chính là trở ngại lớn
nhất mà tôi gặp đó. Ḷng tin của tôi chợt mềm đi. Thể xác và tinh thần cứ
trơ như đá tảng. Tôi nhớ lại lời Cha Giám Tập: " Thể xác, tinh thần, và niềm
tin đều liên hệ mật thiết với nhau. Khi một bị tổn thương th́ cả hai thứ c̣n
lại cũng không c̣n". Đúng quá! Nhưng thôi than hoài cũng thế, chi bằng lên
đường th́ hơn.
Chủ Nhật mùng 8 tháng 9:
Chiều tối:
Tôi đang ngồi dưới một tán cây rậm rạp và
chuẩn bị đi ngủ. Chẳng rơ mảnh đất này thuộc về ai và v́ thế tôi hẳn không
có phép tắc ǵ khi quyết định dừng chân chốn này. Tiếng chó sủa vọng về từ
xa. Dường như từng cử động nhỏ của tôi cũng được tiếp theo bằng tiếng của
chúng. Liệu chúng có tấn công tôi đêm nay. Bất giác tôi rùng ḿnh . . .
Sau khi rời nhà thờ cổ hồi trưa, tôi lầm
lũi lê bước và chỉ dừng lại tại công viên Hometown. Người đâu mà nhiều vô
kể. Bàn picnic bày la liệt. Chắc chắn họ sẽ cho tôi chút ǵ để ăn nếu tôi mở
miệng xin. Nhưng thú thật, giờ phút ấy tôi mệt mỏi đến độ chẳng thiết chi
nữa và cũng chẳng c̣n can đảm xin ai. Bởi thế, tôi chỉ ngồi thụp dưới làn
cây và chợp mắt đôi chút. Rời Hometown, tôi lần đến thành phố Shrewsbury và
ghé vào cây xăng Sunoco. Trước gara, một người đàn ông cỡ 60 và một cậu
thanh niên trẻ loay hoay sửa chữa cái ǵ đó. Tôi tiến về phía điện thoại
công cộng và gọi về tập viện .
|
10 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|