Trang chính Đường Emmaus
 
 
 

 
  8

 
 
  Thứ bảy mùng 7 tháng 9:
Sáng:
       Một ngày tuyệt đẹp, tôi sửa soạn ra đi. Sau lễ, tôi cùng họ ăn sáng. Câu chuyện của tôi được loan ra khắp tu viện. Mọi người ân cần đến chúc tôi thượng lộ b́nh an. Liệu cuộc hành hương của tôi có phải là một hành động kỳ diệu? Tôi không biết, nhưng trong ánh mắt của họ là thế. Sơ Yugoslavia c̣n nhờ tôi dùng ngày đi bộ hôm nay để cầu nguyện cho quê hương bà.
       Điều lư thú là sơ Mary cho rằng hành hương của tôi sẽ là điều chúc phúc cho tôi và cả ḍng bà, bởi ḍng này đă chọn hành hương như một kim chỉ nam cho mọi hành động. Thật không ngờ! Chúa phải nhúng tay trực tiếp vào việc tôi dừng chân tại đây. Các sơ đă củng cố ḷng tin nơi tôi và ngược lại tôi đă giúp họ nh́n rơ hơn sự quan pḥng mầu nhiệm của Thiên Chúa. Có một cái ǵ thật tương đồng với đêm đầu tiên ngủ nhờ nhà vị mục sư nọ. Chúa muốn dạy tôi điều ǵ? Chúa muốn ǵ trên bản thể đời tôi?
       Bây giờ, balô tôi đày nhóc những sođa (tôi chỉ lấy một trong số 6 pack mà các sơ nài ép nhận, bởi chúng quá nặng), kẹo và sandwich cho bữa trưa. Các bà kéo tôi ra trước tượng khách hành hương (The Pilgrim) chụp ảnh và mời tôi không những ở lại một đêm nữa (tôi từ chối) mà c̣n chở tôi đi một đoạn đường. Họ muốn tiễn chân tôi đến tận thành phố Wrightsville, nhưng tôi khéo léo từ chối. Tôi biết rằng Chúa thích tôi đi bộ hơn và đấy là điều tôi nguyện sẽ làm. Thần xác minh mẫn, tôi chắc chắn rằng ḿnh sẽ hoàn tất đoạn đường c̣n lại.

Thứ bảy mùng 7 tháng 9:
Chiều tối:
       Đă 6 giờ 47 phút tối, tôi thiu thiu ngủ trên một cách đồng hoang vắng. Con lộ chính xa khuất tầm nh́n. Người nông phu già cộc cằn đă cho phép tôi ngủ trên đồng của ông đêm nay. Tất cả những cảm giác của lúc rời tu viện ban sáng đă vợi đi khá nhiều. Sự c̣n lại có chăng là cơn đau nhức do trật mắt cá sau những ngày lang thang.
       Đường từ tu viện đến cây cầu bắc ngang sông Susquehanna như dài đến vô tận. Bản thân cây cầu cũng cỡ 1 mile rồi c̣n ǵ. Lúc chạm được tới ranh giới của Wrightsville, tôi đă phải dừng chân tạm nghỉ, mặc dù theo bản đồ, tôi chỉ mới lết được 4 miles. Ngồi trước sân cỏ của nhà thờ Trinity Lutheran, tôi thong thả nhâm nhi từng ngụm pepsi và xoa bóp bàn chân phỏng rộp. Tất cả những sảng khoái của buổi mai tan biến. Tôi ṿ đầu bứt trán cho sự bồng bột của ḿnh. Ừ giá mà tôi đồng ư nghỉ lại nơi các sơ thêm một ngày nữa, hay chí ít để họ chở tôi vài đoạn đường. Ḷng tin của tôi như sương chiều mờ ảo. Tuy thế, một lần nữa, tôi đứng dậy và tiếp tục bước đi men theo lộ 462 với hy vọng nh́n thấy lộ 24 đâu đó trong tầm nh́n.
       Hỡi ôi, đi hoài mà chẳng thấy. Và thêm một lần hồn tôi cay đắng. Tôi ngồi bệt bên một hồ nhỏ thở dốc. Suy tư về đợt thực tập, tôi ngộ ra rằng trong mấy ngày qua, tôi luôn luôn cầu nguyện khi bước đi (trong vô thức) những mong Chúa cất khỏi nơi tôi sự đau đớn tột độ. Và dường như chính những lời cầu đó đă làm tôi quên được hay bớt để ư đến cơn đau. Đi nghỉ, nghỉ đi, cuối cùng tôi cũng lê đến công viên Hallam dùng bữa trưa. Trời nóng khủng khiếp và lần tắm sáng nay tại tu viện cứ như là từ kiếp trước. Đằng xa, tiệm Frosty Freeze mời mọc. Tôi quyết định lấy 6 đôla mà người đàn ông nọ cho để mua chút nước đá lạnh. Trầm tư trên ghế đá công viên, tôi được may mắn gặp vài người tốt bụng, nhất là người đàn bà đứng tuổi làm việc tại đó, bà đă vui vẻ cho tôi nước đầy b́nh mà không thắc mắc. Và kỳ lạ thay, vài câu đổi trao với người qua kẻ lại khiến tôi lại sức. Phải chăng Chúa đă qua họ an ủi và khơi dậy niềm tin nơi tôi?
       Sau khi rời công viên, tôi gọi về cho Cha Tom Clifford bởi hôm nay đă là thứ bảy, ngày tôi phải gọi về theo kế hoạch. Mua một miếng Piazza của tiệm Dominos, tôi chậm chạp nhấn số. No answer! Chạy ngang qua đường, mắt cá tôi trật một lần nữa. Great! Cơn đau chạy dọc suốt từ bàn chân đến đỉnh đầu như một mũi dao nhọn hoắc đâm thâu. Nhăn mặt tôi ngồi xuống nắn bóp. Chẳng bớt tư nào. Khập khễnh ṃ đến trạm điện thoại quay số, vẫn chẳng ai buồn trả lời. Nh́n xuống bàn chân, đau nhiều nhưng không thấy sưng. Mắt ngấn lệ tôi thầm thĩ van xin và tiếp tục lê bước. Yếu ớt bước đi, người qua th́ nhiều, kẻ lại cũng đông mà chẳng ai buồn giúp hay hỏi han. Tôi chợt tức giận với sự vô t́nh của thế nhân.

  8

  Trang  1 2 3 4 5 6 7 _ 9 10 11 12 13 14 15

Thomas Flanagan, s.j.
Hồi kư



 

 

    Đồng Hành là ai? Tổ Chức | Tài Liệu | Lịch Trinh LT | Báo ĐH | Tập San ComigoNối Kết | Mục Lục | Photo Album