|
Thế rồi chúng tôi
theo bảng chỉ trên xa lộ đi về phía tiệm McDonalds, và lần này tôi thực sự
cầu nguyện tìm hiểu Ý Chúa. Cơn cám dỗ lớn nhất là cùng Paul bỏ cuộc. Nhưng
theo cách nhận định của linh đạo Inhã, tôi gạt bỏ nó ra khỏi tâm tư bởi càng
suy về nó, tôi càng cảm thấy trống vắng. Và chính trong vài tiếng đồng hồ
ấy, tôi chợt nhận ra Chúa muốn tôi làm gì. Tôi tin tưởng tuyệt đối nơi Ngài
vì tôi biết Ngài thương tôi. Bởi đó, tôi sẽ tiếp tục con đường còn lại.
Sau cùng chúng tôi cũng tìm đến tiệm McDonals. Paul sau khi cầu nguyện đã
biết chắc rằng anh sẽ không đi tiếp nữa. Anh gọi Tom Clifford vào lúc 1:30
trưa. Tom đồng ý đến đón Paul. Trong khi chờ đợi tôi tiếp tục cầu xin. Càng
cầu, tôi càng cảm thấy bình an và hưng phấn trong Chúa. Tôi nói cho Paul
nghe ý định của mình. Và vì đợt hành hương của anh chấm dứt nên tôi xin anh
bao tôi một bữa ăn trưa. Một cách trấn lột nhẹ nhàng nhưng tôi lại cho rằng
đó là thủ đoạn khôn ngoan và láu cá (perhaps). Dùng 20 đô trong túi, Paul
mua cho tôi một bánh mì nhân thịt (Burger) và một tách cà phê nóng. Một giờ
sau, Tom đến. Paul đưa cho tôi thêm một số vật dụng cá nhân rồi leo lên xe.
Tom và Paul dọt mất để lại tôi một mình với ba lô nặng hơn một tý. Mắt tôi
chợt cay cay. Thế là tôi phải cu ky một mình.
Thật ra thì Paul đâu được miễn hẳn đợt thực tập ấy. Anh chỉ bỏ ngang đợt
hành hương thôi. Tom chở anh tới Woodstock để bắt đầu công việc dọn dẹp
nghĩa trang trong khi chờ tôi đến phụ. Với Paul, Chúa không muốn anh đi bộ
theo kiểu Inhã; nhưng với tôi, Ngài lại mời gọi.
Rời khỏi nhà hàng, tôi chợt nhận ra sự hưng phấn lạ thường trong tâm tư. Tôi
cảm thấy mình gần gũi với Chúa hơn bao giờ. Và chân tôi dường như cũng bớt
đau hơn. Tôi rảo bước thật nhanh, miệng ca vài bài dân ca nhẹ nhàng. Cứ thế
mà 1 tiếng rưỡi nữa lại trôi qua. Những bài ca chỉ dừng lại khi tôi thấy một
chiếc xe hơi đậu phía bên kia đường chờ đợi. Nó vừa vượt qua khỏi tôi và
đánh một vòng chữ U trước khi ngừng hẳn. Người đàn ông trong xe vươn cổ ra
gào lớn: "Này có muốn quá dang không ông bạn?" Biết rằng theo luật thì chẳng
nên. Vả lại từ tấm bé đã được mẹ cha bảo rằng đừng theo kẻ lạ mặt. Nhưng
linh cảm lại thôi thúc tôi đặt niềm tin vào con người này. Thêm vào đó, tôi
đã đi trễ hơn dự tính bởi quyết định của Paul. Cầu nguyện thật nhanh, tôi
chạy ngang qua đường rồi leo tót lên xe.
Mike, người đàn ông được sinh ra trong một gia đình có đạo. Dù rất khô khan
và chưa bao giờ chở người lạ mặt, nhưng hôm nay ông cảm giác như Chúa thôi
thúc ông phải cho tôi đi ké một đoạn. Tôi cảm thấy choáng váng. Có lẽ nào
quyền năng Chúa lại quá rõ ràng, cụ thể và mạnh mẽ như thế trong đợt hành
hương của tôi? Tôi rùng mình sợ hãi mà chẳng dám khẳng định. Tôi bảo Mike
nơi tôi muốn đến. Dọc đường, Mike chia xẻ cho tôi một chút về cuộc đời của
anh. 5 miles sau đó, anh thả tôi dọc đường rồi cố dúi vào tay tôi $6 để ăn
tối. Tôi cương quyết chối từ vì đó không phải là mục đích của đợt hành
hương. Nhưng Mike khẳng định rằng: "Anh đi bộ và lang thang dọc đường, ăn
xin nếu cần để tồn tại. Cứ cho là anh đang xin tôi thức ăn đi. Tôi đồng ý
cho anh một chút nhưng lại không có sẵn trên xe. Tất nhiên tôi phải đi mua,
phải không? Mà tôi vội phải đi nên chẳng mua được. Có gì khác nếu chính tay
tôi mua rồi đưa thực phẩm cho anh với việc tôi đưa tiền cho anh mua lấy?"
Quá logic trong lý luận. Tôi vui vẻ nhận tiền. Wow, tôi giàu rồi đa. Trong
túi có 26 đôla lận.
Mike thả tôi xuống gần đường Centreville để tôi tiếp tục cuốc bộ dọc theo lộ
462 đến Mountville, trạm nghỉ đêm sau 20 dặm đường trong ngày. Một lần nữa,
chân tôi lại đau khủng khiếp. Khập khễnh bước đi, tôi gặp trường trung học
(cấp II) Centreville. Học sinh đã về hết nhưng cửa trường vẫn còn mở. Tôi
bước vào tìm nước và nghỉ một lát. Thật là một kinh nghiệm nổi gai ốc.
Trường lớp mở toang nhưng không một bóng người. Tất nhiên tôi chẳng thể tìm
ai để xin phép. Tôi đổ đầy nước vào bình và ngồi nghỉ giữa đám máy đánh chữ
trên hành lang.
Cuối cùng thì tôi cũng gặp một bác lao công để xin sau khi đã làm xong mọi
sự (!). Tôi chợt nhìn lên bản đồ trên tường và phát hiện ra rằng nếu tôi đi
men theo đường Marietta Pike (lộ 23) qua Stone Battery rồi trở ra 462, tôi
sẽ bớt được một đoạn khá dài. Chân tôi đang biểu tình vì nhức, thế là lên
đường trong tâm trạng biết ơn cho lối tắt.
|
6 |
 |
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi ký
|