|
Nhưng ḱa
ông lại bước ra, tự giới thiệu là Bill, mục sư của ngôi nhà thờ bên cạnh.
Ông trao cho chúng tôi chiếc lều nhỏ và cho phép được cắm bên vườn nhà thờ.
Vợ ông, bà Linda, cũng đi ra đưa cho chúng tôi ít trà nóng và hứa rằng sẽ
làm cái ǵ đó cho bữa tối của chúng tôi. Thấy họ quá tốt bụng và cũng rất
đỗi lo âu, tôi đành giới thiệu ḿnh là ai và mục đích của chuyến đi dài. Lo
lắng vơi đi nhưng tôi hiểu họ không thể tin hẳn vào 2 kẻ xa lạ. Họ đi sang
bên nhà thờ để tập luyện cho một đám cưới vào ngày hôm sau. Trong khi đó,
chúng tôi cắm lều và ngả lưng một chút. Nếu có máy h́nh, chắc sẽ có khối
chuyện vui để đời được lưu trữ.
Khi Linda và Bill trở về, họ rất vui khi
thấy chiếc lều vẫn c̣n đó, điều này chứng tỏ chúng tôi có thể tin được.
Linda làm vội vài trái trứng, chiên chút khoai tây, cắt vài quả cà chua chín
(yummy), đun cà phê và đem mọi thứ ra gara. Ăn uống xong, chúng tôi có cả
một giờ tâm sự với vợ chồng ông. Vị mục sư hănh diện nói về giáo xứ của
ḿnh. Ngôi nhà thờ thật đẹp. Nhưng v́ nó chẳng thuộc giáo phái nào nên khung
cửa kính mang sắc thái của nhiều tôn giáo khác nhau. Hơn nữa, mặt tiền nhà
thờ hướng vế phía đông hầu giáo dân có thế chiêm ngưỡng b́nh minh vào lễ
sớm.
Khi Bill trở nên thân thiện hơn với chúng
tôi, tôi thích thú được nghe cảm tưởng đầu tiên của ông về ḿnh. "Nghe các
anh nói là các anh đến từ Wernerville, ư nghĩ đầu tiên chợt đến là bệnh viện
tiểu bang. Tôi đă cho rằng hai anh là những kẻ trốn viện."
Thế đó một ngày. Tay, chân và bả vai đau
nhức, nhưng tôi sẽ ngủ ngon đêm nay. Tôi rùng ḿnh khi nhận ra rằng ḿnh đă
tin tưởng vào Chúa nhiều hơn tôi nghĩ. Và đây chính là một bài học quư báu
cho sự biết ơn Ngài. Tại sao? V́ những tấm ḷng tốt và ân sủng mà Ngài đă
trao cho chúng tôi qua những người mà tôi gặp suốt ngày. Tôi biết rằng Chúa
đă bắt đầu đồng hành với tôi trong đợt thực tập. Khi tôi c̣n đang viết, vợ
chồng vị mục sư cho hay ông bà không c̣n tin tưởng nhiều vào những khách
văng lai nữa. Chả là gần đây thôi, có một người phụ nữ đến với một câu
chuyện vô gia cư thương tâm đă lột đi của nhà thờ một mớ tiền khá lớn. Nhưng
ông bà chiều nay quyết định tin vào Chúa một lần nữa. Và chúng tôi đă giúp
hai vị phục hồi ḷng tin đó. Mọi sự có thế chăng nếu không có tác động của
Thánh Thần?
Thứ sáu mùng 6 tháng 9:
Hôm nay quả là một ngày đặc biệt. Hiện giờ
tôi đang ngồi trong một pḥng gắn máy lạnh tại Ḍng Thánh Giuse tại
Columbia, Pennsylvania uống sođa, xem TV, và tắm rửa thoải mái (trong nhà
tắm tuyệt đẹp). Cái ǵ đẩy đưa tôi đến chốn này? . . .
Well, sáng nay, Paul và tôi thức dậy thật
sớm (4 giờ sáng) bởi những giọt mưa tí tách luồn lách qua chiếc lều nhỏ. "Ồ,
đừng Chúa ơi!" May mắn thay, đến 7 giờ mưa ngừng rơi và mặt trời bắt đầu le
lói. Đợt tắm mưa ban sáng đă vô t́nh bao gồm luôn cả đánh răng xúc miệng
bằng nước từ trời xuống. Dầu thế, tôi vẫn thấy ḿnh mẩy dính nhám và dơ dáy
lạ. Mặc lại đồ lót của hôm qua tất nhiên chẳng làm tôi dễ chịu chút nào. Tệ
hơn nữa, chân tôi vẫn c̣n đau khủng khiếp. Tôi nghi ngờ cho khả năng hoàn
thành đợt hành hương của ḿnh. Dọn dẹp lại đồ đạc, đổ đầy b́nh nước, cám ơn
và tạm biệt vợ chồng Bill. Thú thật ḷng tôi buồn rượi khi phải ra đi.
Chúng tôi bắt đầu đi bộ về phía nam lộ 501.
Khoảng 4 dặm sau khi vượt qua vùng Brickerville, Paul đang rảo bước trước
tôi chợt dừng lại. Mặt anh đẫm nước mắt. Thoạt tiên tôi chưa hiểu có chuyện
ǵ, nhưng rồi tôi ngộ ra là anh đă kiệt sức. Chúng tôi ngồi xuống và tôi cố
gắng an ủi anh. Càng nói chuyện, anh càng tin rằng anh chẳng thể đi tiếp
đoạn đường c̣n lại và rằng ư muốn thực hiện cuộc hành hương theo kiểu Inhă
là một sai lầm lớn mà anh mắc phải ngay từ đầu. Well, dầu tôi vẫn tiếp tục
lắng nghe và an ủi anh, nhưng trong tâm chợt thảng thốt và lo âu tột độ. Tôi
phải làm ǵ? Tôi có nên dừng cuộc hành hương ngay tại đây với Paul? Cái chân
đau nhức vẫn c̣n đó và nó đă là cơn cám dỗ cho ư định bỏ ngang hành tŕnh.
Hay là tôi cứ tiếp tục đi một ḿnh? Đi thêm khoảng 2 mile nữa, Paul dùng
đ́ện thoại công cộng gọi cho Cha Phó Giám Tập Tom Clifford, người chịu trách
nhiệm trực tiếp cho đợt thực tập của chúng tôi. Tom bảo Paul đi thêm một
quăng nữa suy nghĩ thêm và gọi về tập viện vào lúc 3 giờ chiều. Lúc đấy đă
là 9:30 sáng. Năm tiếng rưỡi nữa để nghĩ suy.
|
5 |
|
|
Thomas Flanagan,
s.j.
Hồi kư
|