3. Một cộng đồng thế giới
3.1. Tính cách phổ quát của CLC 149. Bản chất cộng đồng của CLC phản ảnh sự căng thẳng giữa
những ǵ thuộc cá
nhân với những ǵ thuộc cộng đồng, giữa cộng đồng địa phương với
cộng đồng thế
giới. CLC tự căn bản là chia sẻ đời sống ở cấp độ địa phương,
nhưng cũng có một
chiều kích toàn cầu nữa.
150. Theo dơi cuộc nhận định khởi sự ở Đại Hội 79 tại Rô-ma và
kết thúc trong Đại
Hội 82 tại Providence, Hiệp Hội CLC Thế giới đă quyết định trở
thành một cộng đồng
thế giới, quản trị do một Đại Hội Đồng với những cuộc họp dành
riêng để cộng đồng
nhận định sứ mệnh CLC.
151. Đầu tiên, một nhóm đă cùng với cha Jean Leunis, ḍng Tên,
khởi sự Hiệp Hội
Thánh Mẫu. Khi số nhóm đông thêm th́ họ liên hệ với một cộng
đoàn chính tại Rôma
(1574), gọi là Prima Primaria. Hiệp Hội Thánh Mẫu được kết hợp
thành một
Hiệp Hội Thế giới năm 1953.
152. Năm 1967, Những Nguyên tắc Căn bản được chấp thuận và việc
đổi mới tinh
thần được thể hiện qua việc đổi tên thành Hiệp Hội Thế giới các
Cộng đoàn sống đời
Ki-tô hữu (World Federation of Christian Life Communities). Năm
1982, Đại Hội
Thế giới tại Providence chấp thuận đó là một Cộng đồng Thế giới
duy nhất, được thể
hiện nơi các cộng đoàn địa phương. Mỗi thành viên của CLC trước
hết thuộc về Cộng
đồng Thế giới qua cộng đoàn địa phương của họ. Việc dấn thân của
chúng ta được
biểu lộ trong sự cam kết cá nhân với Cộng đồng Thế giới qua một
cộng đoanø địa
phương chúng ta tự do chọn lựa (127).
153. Như vậy tính cách phổ quát của CLC có thể thấy được nơi một
cộng đồng thế
giới. Thái độ cởi mở này cũng như h́nh ảnh tương lai của mọi
thành viên và mỗi
cộng đoàn địa phương đều bắt nguồn từ nơi thần học của Giáo Hội
và là một yếu tố
căn bản của ơn gọi I-nhă.
3.2. Căn bản thần học của tính cách phổ quát của CLC: Thiên Chúa
Ba Ngôi,
Chúa Giê-su và thế giới 154. Những Nguyên tắc Căn bản nói với chúng ta về Ba Ngôi, khi
chiêm ngắm thế
giới bị phân rẽ, đă quyết định tận hiến hoàn toàn để giải phóng
nhân loại khỏi xiềng
xích (128). Nỗ lực cứu rỗi này được tỏ ra qua mầu nhiệm Nhập Thể
của Chúa Con và
làm sống dậy ư thức nơi các thành viên CLC đây là một ân sủng
ước muốn được
tham dự vào sứ mệnh của Chúa Giê-su Ki-tô.
155. Càng sống đức tin vào Chúa Giê-su sâu xa hơn, họ lại càng
ước ao được hiệp
thông với các anh chị em hơn, đi ra khỏi cộng đoàn nhỏ bé của họ
mà đến với mọi
người có thiện chí (129) như Ba Ngôi đă thực hiện nơi Chúa
Ki-tô. Tại Đại hội Thế
giới 1979 ở Rô-ma, người ta phát biểu:
•
Chúng ta phải làm cho cộng đồng mang ư nghĩa sâu xa nhất.Cộng
đồng
chúng ta phải phản ảnh gia đ́nh của Thiên Chúa. Thiên Chúa là
cộng
đồng.
•
Thành viên CLC phải chiêm ngắm thế giới mà họ được sai đi, cùng
một
cách thức như Ba Ngôi đă chiêm ngắm, và hăy hoàn thành nơi họ
công
việc mà Vua Vĩnh cửu muốn họ thi hành(130).
|
3. A world community
3.1. The universality of CLC
149. The communal nature of CLC reflects the tension that is to
be found between what is individual and what is universal,
between the local community and the world community. CLC is
basically a sharing of life at the local level, but it also has
a universal dimension.
150. Following a communal discernment, which began at the Rome
Assembly in '79 and ended at Providence in '82, the World
Federation decided to become one world community governed by a
General Assembly, whose meetings are privileged moments when the
community discerns CLC's mission.
151. At the beginning a group, united with Fr. Jean Leunis SJ,
founded the Marian Congregation. As the number of groups grew,
they were attached to a main community in Rome (1574) called the
"Prima Primaria". In 1953, the Marian Congregations were united
in a World Federation.
152. In 1967, the General Principles were approved and the
renewal of the spirit was expressed by changing the name to
World Federation of Christian Life Communities. In 1982, the
World Assembly at Providence approved being one unique World
Community, living in local communities. Each member of CLC
belongs, first of all, to the World Community through his or her
specific community. "We each commit ourselves to the World
Community through a freely chosen local community".
(127)
153. Thus the universality of CLC is visible in our one world
community. This universal dimension ought to be present in every
member and in each local community because it is rooted in our
theology and is an essential element of our Ignatian
Spirituality.
3.2. The theological roots of the universality of CLC: the
Trinity, Jesus and the world
154. The General Principles speak to us of the three Divine
Persons who, contemplating divided humanity, decide to give
themselves completely to all men and women to make them free
from all that drive them. (128) This redeeming initiative was
expressed in the Incarnation of the Son and awakens - as a grace
- in the members of CLC the desire to participate in the mission
of Jesus Christ.
155. The more deeply we live our faith in Jesus, the deeper will
be our desire for communion with all men and women going beyond
the small community in order to reach "all persons of good will"
(129) as the Trinity did in Christ. At the World Assembly in Rome
1979, it was said:
•
We are called to the deepest meaning of community. Our
community is called to reflect God's family. God is community.
•
CLC members are to contemplate the world into which they are
sent, in the manner of the Trinity, and accomplish in their
lives the task, which the Eternal King wishes to realize in the
history of each one. (130) |