|
Chương 1
Tĩnh Dưỡng và Hoán Cải
1521 - 1522
1. Từ thời niên thiếu cho đến năm 26 tuổi
(1), I-Nhă chỉ lo chạy theo những
chuyện vớ vẩn của người đời, đặc biệt ham mê vơ thuật và ao ước được danh
tiếng trước mặt người ta.(2)
Một
hôm đang khi bị quân Pháp bao vây thành Pamplôna, tất cả mọi người đều đồng
ư đầu hàng để thoát chết, v́ thấy không thể nào chống cự lại được. Nhưng
I-Nhă đưa ra mọi lư lẽ và thuyết phục được vị chỉ huy trưởng là cứ chống
trả. Dù không mấy đồng ư, tất cả các sĩ quan thấy khí phách của I-Nhă cũng
lấy làm vững tâm hơn. Đến ngày tấn công, trước khi giao chiến, I-Nhă xưng
tội với một người đồng đội.(3) Trận đánh kéo dài một lúc lâu th́ I-Nhă bị trúng
đạn, một chân bị gẫy và chân kia cũng bị thương khá nặng.
2. Thấy I-Nhă ngă gục, lập tức cả đơn vị trong thành đầu hàng. Sau khi
chiếm được thành, quân Pháp đối xử tử tế với I-Nhă. Sau khi lưu lại tại
Pamplona độ mười lăm ngày, họ đặt ông trên một cái cáng và khiêng về đến tận
nhà ở thành Loyola.
Thấy I-Nhă nằm lâu ngày và đau rất nặng, người nhà đă nhờ nhiều y sĩ khắp
vùng đến chữa trị. Họ thấy nguyên nhân chưa khỏi v́ xương chân của ông chưa
được ráp lại đúng chỗ, và họ quyết định mổ chân lại một lần nữa. Thế là
I-Nhă bị làm thịt lần thứ hai. Suốt cuộc giải phẫu, cũng như lần trước, và
lần sau đó nữa, I-Nhă không hề thốt ra một tiếng nào, chỉ thấy ông nắm chặt
hai bàn tay v́ đau điếng.(4)
3. T́nh trạng sức khoẻ càng ngày càng trầm trọng, I-Nhă không thể ăn ống
được ǵ và có những triệu chứng sắp chết. Vài ngày trước lễ Thánh Gioan,
do không mấy hy vọng I-Nhă sẽ thoát chết, nên người nhà đề nghị ông
xưng tội. Sau khi nhận các bí tích rồi, trước ngày lễ Thánh Phêrô và Phaolô,
các y sĩ nói rằng, nếu trước nửa đêm không
có dấu hiệu nào cho thấy bệnh
nhân khá hơn, th́ coi như chắc chắn sẽ chết. I-Nhă thường sùng kính Thánh
Phêrô, nhờ ơn Chúa, vào đúng nửa đêm, bệnh nhân cảm thấy bớt đau, và ngày
hôm sau th́ hết nguy hiểm.
4. Dần dần các miếng xương dính lại với nhau, nhưng dưới đầu gối lại thấy
có một miếng khác ḷi ra khiến chân bị rút ngắn lại và có
một cái g̣ trông rất khó coi. V́ đă quyết tâm theo hư danh thế gian, nên
I-Nhă hỏi y sĩ có thể cắt bớt miếng xương xấu xí kia được không. Họ trả lời
có thể được nhưng sẽ đau đớn hơn lần trước, v́ xương đă lành rồi và việc cưa
bớt lại rất công phu. Thế là I-Nhă quyết định chịu cực h́nh chỉ v́ thích như
thế. Nghe vậy, ông anh hết hồn bảo rằng, chính ông dù khoẻ mạnh cũng không
dám chịu đau đớn ngần ấy. Thế mà I-Nhă đă chịu được như mấy lần trước.
5. Sau khi cắt bớt miếng thịt và cưa xương, để chân khỏi rút ngắn quá,
suốt ngày các y sĩ đă xoa nhiều thứ thuốc và kéo chân dài ra bằng các thứ
dụng cụ hành hạ bệnh nhân. Tuy nhiên, Chúa ban cho I-Nhă lấy lại sức khoẻ,
dù chân vẫn chưa đi được khiến bệnh nhân phải nằm giường.
Dù không thể làm được ǵ, nhưng thấy khoẻ mạnh I-Nhă xin người nhà đem đến
mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp đọc chơi cho đỡ buồn, v́ ông mê đọc những
chuyện phù phiếm viển vông này. Nhưng v́ trong nhà không có cuốn tiểu thuyết
nào, nên người nhà mang cho ông một cuốn sánh nhan đề: “Cuộc Đời Chúa Kitô"
và cuốn "Đời Sống Các Thánh" viết bằng tiếng Tây Ban Nha.(5)
6. Đọc đi đọc lại, đôi khi I-Nhă cảm thấy thích thú. Lâu lâu bỏ sách
xuống một bên, ông suy nghĩ đến những ǵ đă đọc, có khi lại nghĩ sang những
chuyện mà ông thường hay nghĩ. Trong số những chuyện vớ vẩn này, có một
chuyện thu hút ông đến độ ông mơ màng suốt ba bốn tiếng đồng hồ liền mà
không hay. Ông tưởng tượng đến những công việc mà ông sẽ thực hiện để hầu hạ
một tiểu thơ kia, rồi cách thức để đi đến nơi nàng ở, những bài thơ và những
lời lẽ ông sẽ nói với nàng, và cả những trận đánh thắng quân thù để dâng
tặng nàng. Ông say mê và tự phụ quá, nên thấy rằng những việc như thế không
thể nào không thực hiện nổi. V́ nàng không phải là một bá tuớc hay công tước
phu nhân, nhưng chắc c̣n phải c̣n cao sang hơn thế nữa!
(6)
7. Tuy nhiên Thiên Chúa soi sáng giúp I-Nhă
bỏ rơi những chuyện tưởng tượng đó và nghĩ đến những ǵ ông đang đọc trong
sách. Đọc về Cuộc Đời Chúa và các Thánh, thỉnh thoảng ông dừng lại và tự hỏi
ḿnh: "Giá mà tôi cũng làm được những việc như Thánh Phanxicô (thành Assisi)
hay Thánh Đa-Minh đă làm th́ sao?" Như thế, ông suy niệm về nhiều việc lành
có thể làm được, cũng không thấy khó khăn cho lắm! Mỗi lần như thế, ông lại
tự nhủ: “Thánh Phanxicô đă làm việc này th́ tôi cũng phải làm được! Thánh
Đa-Minh đă làm được việc kia th́ tôi cũng phải làm!"
(7)
. . .
|
2 |
|
|
Chú thích
Trần
Minh Quân,
s.j.
Kevin Dyer, s.j.
(1) Nếu tinh ư, chúng ta sẽ
thấy có một vài chi tiết không nhất quán về năm tháng mà Thánh I-Nhă phạm
phải khi kể lại câu chuyện về cuộc đời của Ngài cho Cha Câmara. Chiếu theo
lời chứng của bà đỡ, Thánh I-Nhă sinh năm 1491. Nhưng theo I-Nhă, tại
Pamplona, vào tháng 5 năm 1523, Ngài được 26 tuổi. Điều này có nghĩa là
Người sinh năm 1495. Chỉ vài chương sau (đoạn 30), Ngài lại cho rằng ḿnh đă
62 tuổi vào năm 1555, hay nói khác đi, Ngài sinh năm 1493. Cùng một con
người, ba năm sinh khác nhau. Bạn và tôi có thể không quan tâm lắm về sự
khác biệt ấy, nhưng các nhà sử học đă có một lư do chính đáng để tự hỏi: năm
nào mới là năm sinh thực của I-Nhă? Có lẽ I-Nhă đă không nhớ ngày tháng
cách chính xác
khi kể chuyện (human error), hoặc đối với Ngài, ngày tháng không quan trọng
cho bằng những ǵ Chúa đă làm trên bản thể đời ḿnh.
(2) Đam mê vơ thuật hoặc
danh tiếng trước mặt người đời, tự bản chất không phải là điều xấu. Nhưng
nếu không được xử dụng đúng mức, chúng có thể thành thứ vũ khí không tên,
lôi kéo ta ra khỏi quỹ đạo của ḷng yêu thương, tin cậy và khiêm hạ trước
Nhan Thánh của Thiên Chúa.
(3) Xưng tội với một người giáo dân khi không t́m
thấy một linh mục là một thói quen mà dân chúng thời trung cổ thường làm. Nó
diễn tả hành vi sám hối và sự khao khát muốn giao ḥa cùng Thiên Chúa của
họ. Hành vi này được các vị giáo quyền thời trung cổ khuyến khích. Tuy
nhiên, giáo hội thời ấy không bắt buộc giáo dân phải xưng tội với nhau.
(4) Các bác sĩ phẫu thuật khi giải phẫu cho I-Nhă
đă không dùng thuốc mê v́ y khoa thời bấy giờ chưa phát triển như hiện nay.
(5) Cuốn “Cuộc Đời Chúa Kitô” được viết bởi Ludolph
of Saxony và cuốn kia do Jacobus de Voragine viết. Chúng ta có thể t́m các
cuốn sách của hai tác giả này ở các thư viện Ḍng Tên.
(6) Không ai biết chắc danh tánh của vị tiểu thơ
nọ. Có lẽ nàng chính là công chúa Catalina, em gái của hoàng đế Charles V.
Vị công chúa này sau kết hôn với John III, vua nước Bồ Đào Nha.
(7) Ở thời điểm này, chúng ta
nên thông cảm với Ngài. V́ như một tân binh tập tễnh theo chân Thày Chí
Thánh, I-Nhă c̣n chưa hiểu rơ con đường nào là con đường Thiên Chúa thực sự
muốn ông đi. Bởi đó, I-Nhă đam mê được trở nên giống mọi thánh nhân mà ông
đọc được.
|