Các anh chị em thân mến,
Tôi muốn gửi đến các anh chị em, những người bạn đồng hành trong Chúa
Kitô, những ḍng chữ này như một tâm t́nh của một người bạn chia sẻ với
một người bạn của ḿnh. Khi tôi viết lá thư này, tôi h́nh dung ra khuôn
mặt của các anh chị em đang hiện diện thật sự bên tôi, để rồi chúng ta
cùng nói với nhau về những cuộc hành tŕnh trong niềm tin của mỗi người,
để rồi chúng ta cùng chia sẻ với nhau về những kỷ niệm, những giấc mơ trên
con đường đồng hành cùng với nhau trong t́nh thương và trong niềm hy vọng
cùng với niềm hy vọng của Chúa Kitô.
Phong Trào Đồng Hành: Một Từ Ngữ Xa Lạ …
Cho Đến Nét Đẹp Của Một Gia Đ́nh.
Đă có một lần tôi đi khóa tĩnh tâm linh thao. Vâng, ở lứa tuổi mười
bảy, xa gia đ́nh, bơ vơ và khó khăn trong những vấn đề hội nhập vào một
nền văn hóa mới. Tôi cũng đă bị giao động trong cuộc sống mới. Tôi muốn đi
t́m cho ḿnh một lư tưởng sống. Tôi muốn đi t́m cho chính ḿnh một hướng
đi, một cuộc hành tŕnh hướng về tương lai.
Tôi cảm nhận được t́nh thương của Chúa dành đặc biệt cho ḿnh, tôi cảm
nhận được Chúa có một chương tŕnh thật đẹp, thật dễ thương và Ngài đang
mời gọi tôi hợp tác với Ngài, cho dù Phong Trào Đồng Hành c̣n là một cái
ǵ thật xa lạ với tôi lúc đó. Từ cảm nhận được t́nh thương và chương tŕnh
của Chúa dành cho ḿnh qua một khóa tĩnh tâm linh thao, đă cho tôi cái cảm
giác thích thú để t́m hiểu về Phong Trào hơn.
Phong Trào Đồng Hành, một từ ngữ thật xa lạ, cho đến hôm nay đă trở
thành quen thuộc, đă nhập thể trong một khuôn mặt rơ ràng, khuôn mặt của
nhừng người bạn đường, trong hoàn cảnh và bậc sống của ḿnh, được Thầy mời
gọi đến để cùng nhau chia sẻ một lối sống, một lư tưởng …như một gia đ́nh.
Khuôn mặt đó chính là khuôn mặt của anh, của chị, của các em trẻ, của tôi.
Vâng, những khuôn mặt đó có rất nhiều những dị biệt, nhưng lại phản ảnh
một nét tương đồng trong chính khuôn mặt của Đức Kitô, một người bạn đường
không hề mỏi mệt và không ngừng chung bước với chúng ta trong cuộc hành
tŕnh.
Phong Trào Đồng Hành: Phức Tạp và Niềm Vui
Nói về gia đ́nh ḿnh là nói về niềm vui và những phức tạp của chính nó.
Hôm nay, ngồi nh́n lại những ǵ Phong Trào Đồng Hành đă đi qua, tôi cũng
nhận ra nhiều niềm vui và những phức tạp. Những phức tạp này có thể nh́n
trên nhiều khía cạnh của Phong Trào: Có những nhóm đă đi một quăng đường
dài nhưng cũng có những nhóm mới đang bắt đầu lên đường; có những anh chị
đă đi thật xa với lư tưởng sống nhưng song song cũng có những anh chị và
những em nhỏ đang c̣n tập sống với lư tưởng này; có những anh chị sau khi
cảm nhận được tiếng mời gọi của Thầy, và mong muốn đáp trả lại tiếng mời
gọi đó bằng một cam kết rơ ràng và cụ thể, nhưng cũng có anh chị c̣n đang
phân vân định hướng; có những anh chị sau một thời gian cùng đi với Phong
Trào nay đă âm thầm rút vào bóng tối và cũng có những anh chị đă, đang và
sẽ cùng Phong Trào tiếp tục cuộc hành tŕnh, bất chấp những khó khăn và
thử thách đang đón chờ…Nh́n vào những phức tạp này để rồi tôi tự hỏi: Đâu
là dấu chỉ của Thầy qua những phức tạp này?
Các anh chị thân mến, tôi nêu lên những phức tạp này không phải là tôi
muốn các anh chị có một cái nh́n tiêu cực. Nhưng ngược lại, tôi xin các
anh chị hăy nh́n vào những phức tạp này với cặp mắt lạc quan và tích cực,
để rồi chúng ta cùng dâng lên lời cảm tạ Thầy, v́ niềm vui, Niềm vui về sự
hiện diện của Thầy giữa chúng ta. Niềm vui v́ cảm nhận được sự b́nh an và
hạnh phúc trong cuộc hành tŕnh. Niềm vui v́ những t́nh thân và lo lắng
cho nhau. Niềm vui v́ được cùng đi với nhau như những người bạn đồng hành
với Thầy. Niềm vui v́ giữa những dị biệt của nhau, chúng ta đang cố gắng
ḥa hợp, tập chấp nhận lẫn nhau và đang liên kết với nhau ... như một gia
đ́nh. Một gia đ́nh được diễn tả trong một lư tưởng sống và được quy tụ
bằng một lời mời gọi: Sống như Thầy, sống với Thầy và sống v́ Thầy.
Phong Trào Đồng Hành: Vô H́nh Hay Hữu H́nh
Trong thư trưởng nhóm số báo trước anh Văn Đ́nh Tuấn có viết một đoạn
về "Tờ Liên Lạc Phong Trào Đồng Hành", vô h́nh chung đă làm cho tôi để ư
kỹ hơn về tờ b́a của báo. Và khi để ư kỹ tôi nhận thấy một điểm nhỏ mà từ
xưa tới nay có lẽ tôi ít khi chú ư đến nhiều: “Năm thứ hai mươi mốt”
Hai mươi mốt năm là một khoảng thời gian không ngắn và cũng không thể
khẳng định là dài. Hai mươi mốt năm trôi qua chỉ đủ để cho chúng ta cùng
xác định lại rằng, chúng ta đă cùng đi và cùng chọn lựa với nhau một lư
tưởng sống theo linh đạo của thánh I-Nhă trong đời sống người Ki-tô ngày
nay.
Đầu tháng sáu vừa qua, khi đến Virginia làm một khóa tĩnh tâm cho các
em trẻ. Sau khóa tĩnh tâm tôi cùng với anh chị Liêm Vinh đến thăm gia đ́nh
anh chị Hải Đạt. Trong những chia sẻ có một khúc quanh khi các anh chị
chia sẻ về tờ báo của Phong Trào, mà các anh chị vùng Đông Bắc đang nhận
lănh như một sứ mạng, một ơn gọi để phục vụ cho Phong Trào. Với một chút
khôi hài anh chia sẻ: "Cha thấy không? Nghe nói ṭa soạn báo Đồng Hành
chuyển từ California về Virgina, mọi người đều nghĩ là cả một vấn đề to
lớn lắm. Nhưng thực ra th́ văn pḥng phẩm chẳng có một cái ǵ cả, ngay cả
cái ‘laser printer’ cũng không có nữa…Nhiều khi con nghĩ Phong Trào của
ḿnh cũng ‘vô h́nh’ như ṭa soạn báo vậỵ Nói chuyển ṭa soạn về đây nghe
có vẻ to lớn lắm, nhưng thực ra có lẽ chẳng có ǵ khác ngoài việc chuyển
con tim cho nhau".
Hôm nay, ngồi nhớ lại nhừng lời nói đó và đoạn đường hai mươi mốt năm
qua mà Phong Trào đă đi. Cụ thể trong tờ Liên Lạc Đồng Hành. Với những
phôi phai thuở ban đầu như một tập san nhỏ chào đời từ những ao ước muốn
giữ liên lạc cùng nhau, cùng chia sẻ cho nhau những cuộc hành tŕnh trong
cuộc sống theo Thầy. Lần lượt báo chuyển từ Oregon qua Canada; từ Canada
báo lại xuôi về miền nắng ấm California. Cho tới hôm nay, báo lại dời lên
Virginia. Ṭa soạn báo Đồng Hành vẫn ‘vô h́nh’ nhưng trong cái vô h́nh đó
lại nói lên tính chất hữu h́nh của Phong Trào. Khi một bài chia sẻ được
viết xuống để chia sẻ cùng các bạn đồng hành của ḿnh là cả một thế giới
vô h́nh được trở nên hữu h́nh.
Đồng Hành’s Movement: A Place For The Youth Toward The Year of 2002
After a retreat for the youth in Toronto, Canada, a few days later I
received an email from one of the retreatant: "Cha Long, can you feel the
love tonight? I did, because I can feel the love and the presence of God
among us over the weekend…"Reading these lines, I felt a joy and happiness
in me, and I gave thank to God. I just want to write a few lines in the
language which is more familiar and understandable for all the youth in
our family:
To you, my young campanions in Christ.
It’s such a joy for me to be there with you in Denver, Colorado;
Wichita Falls, Texas; Tulsa, Oklahoma; Montréal, Provence de Québec;
Silver Spring, Maryland; New Orleans, Louisiana; Amarillo, Texas;
Annandate, Virgina; Québec, Provence de Québec; Toronto, Ontario; Boston,
Massachusett. It is such a privilege for me to journey with you to search
for and to experience God in our life. I was there, just like a friend or
a big brother, witnessing God’s works in each one of you. I remember in
Chapter 13 of Saint Paul’s letter to the Corinthians, he wrote: "for our
knowledge is imperfect and our prophecy is imperfect; but when the perfect
comes, the imperfect will pass away. You see, as a group of friends, we
feel that we are imperfect. Even though we try our best to be perfect, we
cannot reach perfection. I believe that our imperfection will pass away,
only at the moment we invite our best friend, Jesus, to come into our life
and our group to journey together with us each day of our life. By that,
we can learn to be like Him and to collaborate with Him. And one day, we
can say to Him: "Your mission is also mine."
To you, my young companions in Christ.
It’s also a joy for me to introduce you to Đồng Hành Family (Gia Đ́nh
Đồng Hành). A family that I am a part of it since I was your age until
now. I know that in this family, I am not alone in my journeỵ As a family,
we share our joy as well as our sorrow. But the most important thing of
all is that we share our life with one another, so that we can experience
God’s love and presence among us like a companion.
So, to you, my young companion in Christ. I wrote these lines and wish
that you stay with us, and be a part of us as a family. And one day, you
can take the initiative to pass on what you have experienced to others who
are younger in order to keep the spirit of our family forever in the heart
of those who will be a part of our family in the future.
As a brother in the family, I would like to say to you: "WELCOME and
make yourself at HOME." Or let me make it sweet and short for you:
"WELCOME HOME."
We are more than happy to have you as our brothers and sisters in Đồng
Hành Family.
Đỗ Bá Long, SSS
(Đồng Hành 1998, số 5 & 6, 7&8 trang 4-5)