|
83. Hai ông đang
nói chuyện với nhau th́ có một tu sĩ đến xin tiến sĩ Fragô kiếm giùm một
căn pḥng. V́ tại nhà ông trọ, đang có nhiều người chết, có lẽ v́ dịch
hạch thời đó đang lan tràn tại Paris. Tiến sĩ Fragô và người lữ khách muốn
đi xem nhà đó và mời một phụ nữ có kinh nghiệm đi theo họ. Bà vào nhà quan
sát một lát th́ nói là dịch hạch.
Người lữ khách cũng
vào nhà, thấy có một người nằm đau th́ an ủi người ta, và tay đụng đến vết
thương của người ấy, một lúc sau ra về một ḿnh. Tự nhiên tay ông bắt đầu
đau như đă bị mắc dịch hạch. Cảm tưởng này in sâu vào tâm trí ông đến độ
không thể thoát nổi, cho đến khi ông cương quyết đút tay vào miệng và xoay
đi xoay lại nhiều lần, tự nhủ rằng nếu tay bị mắc dịch hạch th́ bây giờ
cho miệng mắc luôn xem sao. Sau khi làm như vậy, ông hết c̣n cảm tưởng mắc
bệnh và tay hết đau.
84. Tuy nhiên, lúc
về trường Thánh Barbara nơi ông đang trọ và học, người nhà biết ông đă vào
căn nhà có dịch hạch th́ tránh xa ông và không muốn ông vào nhà. Ông phải
ngủ ở ngoài mấy ngày. Theo phong tục tại Paris, các sinh viên đại học năm
thứ ba muốn lấy bằng Tú Tài th́ phải “lấy đá” như họ nói. V́ muốn “lấy đá”
phải mất một số tiền, nên sinh viên không lấy nổi
(84).
Người lữ khách do dự
có nên lấy hay không. V́ không quyết định được nên ông nhờ Giáo Sư giúp ư
kiến
(85).
Giáo sư khuyên ông lấy
th́ ông lấy. Tuy nhiên, vẫn có người chỉ trích ông, ít nhất một người Tây
Ban Nha để ư đến việc đó.
Tại Paris, I-Nhă bị
đau dạ dày trở lại. Cứ mười lăm ngày ông lại đau và kéo dài suốt hơn một
tiếng. Có lần ông đau suốt mười sáu, mười bảy tiếng
(86).
Khi học hết trung học,
vài năm thần học ở đại học
(87)
và qui tụ được một số
bạn bè th́ bệnh t́nh trở nên càng ngày càng trầm trọng, không t́m được
cách nào chữa trị, mặc dù đă thử nhiều cách.
85. Các y sĩ nói
rằng chỉ có khí hậu ở quê nhà mới có thể giúp ông khỏi bệnh. Các bạn bè
cũng bảo như thế và khuyên ông về quê
(88).
Hồi
đó tất cả các bạn bè đă quyết định họ sẽ làm ǵ. Họ sẽ đi Vênêzia và từ đó
sẽ đến Giêrusalem. Nếu không được phép ở lại Giêrusalem họ sẽ trở về Roma
tŕnh diện vị đại diện Chúa Kitô để Ngài sai họ làm việc những nơi Ngài
nhận thấy Thiên Chúa sẽ được vinh quang hơn và các linh hồn được lợi ích
hơn
(89).
Họ cùng đồng ư, tại
Vênêzia, họ sẽ chờ tàu một năm, nếu trong năm đó không có tàu đi Trung
Đông, họ sẽ không bị ràng buộc bởi lời khấn đi Giêrusalem nữa, và sẽ tŕnh
diện Đức Giáo Hoàng
(90).
Cuối cùng người lữ
khách chiều ư các bạn. V́ có một số bạn gốc Tây Ban Nha cần giải quyết một
số vấn đề nên ông t́nh nguyện lo giùm
(91).
Rồi họ điều đ́nh vói
nhau rằng: Sau khi I-Nhă khỏi bệnh, sẽ lo giải quyết các vấn đề đó rồi tới
Vênêzia chờ các bạn tại đó.
86. Đó là vào năm
1535, và theo dự định của các bạn th́ ông sẽ lên đường vào năm 1537 vào
ngày lễ Thánh Phaolô Trở Lại. Tuy nhiên chiến tranh lại bùng nổ và ông
phải lên đường vào tháng 11 năm 1536. Truớc khi lên đường, I-Nhă nghe biết
rằng, có người tố cáo với các thẩm phán với những lời cáo buộc chống lại
ông. Biết được sự kiện, mặc dù người ta đă không nhắm đích danh ông, ông
vẫn đích thân đến viên thẩm phán
(92)
và bảo ông này về
những ǵ ông đă nghe, về cuộc hành tŕnh ông sắp đi và về các bạn của ông.
Vậy ông xin các thẩm phán một bản án. Ông thẩm phán nói rằng ông cũng có
nghe những điều cáo buộc nhưng chẳng thấy có ǵ là quan trọng. Ông chỉ
muốn xem những ǵ I-Nhă đă viết, tức là bản Linh Thao. Khi xem xong, ông
nhiệt liệt khen ngợi, và xin một bản như người lữ hành đă đưa cho ông. Mặc
dù vậy, người lữ hành vẫn khẩn khoản xin ông ta một bản án. V́ ông thẩm
phán từ chối nên người lữ khách lại trở lại nhà của ông này với vài nhân
chứng và viên chưởng khế để làm biên bản chứng thực sự kiện
(93).
. . .
|
18 |
|
|
(84)
Bao nhiêu tiền th́ không
ai biết rơ. Hồi đó tại Paris ở một số trường Đại Học, các sinh viên thường
ngồi trên một tảng đá trong khi trả lời các giám khảo (như là một cử chỉ
khiêm nhu). Lúc lấy bài thi này, I-Nhă đứng thứ 30 trên tổng số 100 thí
sinh. Vào ngày 13 tháng 3 năm 1533, ông thi đậu một bài khảo thí cuối khó
hơn và nhận được bằng cử nhân. Bằng này cho phép ông được dạy tại Paris hay
bất cứ nơi nào trên thế giới (các tu sĩ Ḍng Tên sau này cũng thường lấy một
bằng tương tự. Nhưng theo bằng cấp thời nay, bằng này cao hơn cấp cử nhân và
tương đương với một bằng cao học). Vào 14 tháng 3 năm 1534, I-Nhă thi đậu
bằng cao học.
(85) Lư do I-Nhă do dự không biết có nên lấy bằng
cao học hay không, ngài không nói ra. Nhưng có lẽ lấy bằng này sẽ là bằng
chứng của việc ham danh. Hoặc cũng có thể việc trả lệ phí cho đợt thi đi
ngược với khao khát sống thanh bần của ngài.
(86) I-Nhă bị đau như thế trong suốt cuộc đời. Bác
sĩ nào cũng chẩn đoán là đau dạ dày. Nhưng sau ngày I-Nhă qua đời, người ta
khám nghiệm tử thi và thấy rất nhiều sỏi trong túi mật của ngài. Đây mới
chính là nguyên cớ thật làm I-Nhă đau bụng bao năm đằng đẵng.
(87) Vào tháng 4 năm 1534, I-Nhă bắt đầu học thần
học tại một Ḍng của các Cha Đaminh (chi Ḍng Thánh Jacques) và Ḍng của các
Cha Phanxicô gần đó. Ông học với họ cho đến khi rời Paris vào tháng 4 năm
1535. Sau ông tiếp tục học thần học vào năm 1536 tại Venice.
(88) Hồi đó Y khoa chưa phát triển nên việc sống ở
thôn quê, nơi có khí hậu trong lành đă trở thành toa thuốc cho nhiều thứ
bệnh khác nhau.
(89) Cho đến lúc này, I-Nhă và các bạn cũng chưa hề
có ư định muốn thành lập một ḍng tu mới. Bản thân I-Nhă vẫn ướcmơ được sống
và chết tại Giêrusalem. Ư kiến chờ một năm nếu không có tàu đi Đất Thánh th́
trở về Roma tŕnh diện Đức Giáo Hoàng là ư kiến của Phêrô Favre. Thế nên
nhiều nhà sử học cho rằng nếu không có Phêrô Favre, Ḍng Tên có thể sẽ không
thành h́nh bởi I-Nhă và các sẽ tiếp tục chờ cho đến khi được qua và ở lại
làm việc tại Giêrusalem.
(90) Ở đây có ư ám chỉ những lời khấn mà nhóm những
người bạn trong Chúa đă hứa vào ngày 15 tháng 8 năm 1534 khi họ c̣n ở tại
Montmartre. Cùng chính v́ họ đă khấn vào ngày 15 tháng 8, các tu sĩ ḍng tên
về sau cũng thường chọn ngày này để khấn trọn (hay chí ít chọn một ngày gần
ngày 15 tháng 8). Cho đến nay, không ai biết rơ chi tiết về những lời mà họ
khấn hôm đó. Sau khi I-Nhă rời Paris để trở về quê vào tháng 4 năm 1535, sáu
người c̣n lại đă nhắc lại lời khấn của họ một lần nữa vào ngày 15 tháng 8
năm 1535. Hôm ấy có ba người bạn khác gia nhập nhóm và cùng khấn với họ, đó
là Claude Jay từ Savoy, Jean Codure và Paschase Broet từ Pháp. Như thế, nhóm
của I-Nhă đă có 10 thành viên. Mười thành viên này sau trở thành 10 vị đồng
sáng lập Ḍng Tên Chúa Giêsu.
(91) I-Nhă cũng muốn dùng cơ hội này để sửa chữa
những dư âm của những hành vi bất toàn mà ông đă làm trong thời trai trẻ
phóng túng.
(92) Vị thẩm phán ấy là Cha Valentín Liévin.
(93) Chẳng phải I-Nhă cứng đầu, muốn thách thức hay
muốn chống lại Cha thẩm phán. Nhưng kinh nghiệm của quá khứ đă dạy Ngài là
những tiếng đồn kia nếu không được giải quyết ổn thỏa có thể trở thành
chướng ngại các mục vụ của ông và toàn nhóm. Hơn nữa, I-Nhă muốn làm mọi sự
cho xong hầu có thể tập trung vào việc ông khao khát là phụng sự Chúa và
giúp đỡ các linh hồn. Nếu có một bản án hoặc một biên bản nói rằng Cha thẩm
phán không thấy ǵ sai trái nơi ông, I-Nhă và các bạn có thể dập tắt ngay
những tin đồn thất thiệt của người đời. Thật là một hành vi khôn ngoan nh́n
xa trông rộng. |