|
Chương 8
Những Năm Đại Học và
Những Người Bạn Tiên Khởi
1528 - 1535
73. Vậy I-Nhă lên
đường đi bộ đến Paris. Ông tới nơi vào lối tháng hai và theo ông, đó là
vào khoảng năm 1527 hay 1528. Ông trọ ở một căn nhà với một người Tây Ban
Nha và đi học tại trường Montague để học lại chương tŕnh trung học, v́
hồi trước ông đă học quá vội, thiếu căn bản. Ông học chung với trẻ em theo
phương pháp và chương tŕnh áp dụng tại Paris
(75).
Tại Barcelôna, có
người đă tặng người lữ hành một chi phiếu, nhờ đó, tại Paris, một thương
gia trả cho I-Nhă 25 đồng tiền vàng. Ông gửi số tiền này cho người Tây Ban
Nha cùng trọ. Ít lâu sau người ấy tiêu hết tiền và không có tiền trả. Vào
mùa Chay, I-Nhă không c̣n một xu dính túi, v́ chính ông cũng đă tiêu chút
đỉnh. Thế là ông phải ăn xin và rời khỏi nhà trọ luôn.
74. Ông được tiếp
đón tại nhà thương Thánh Giacôbê, bên kia nhà thờ các Thánh Anh Hài. Trọ ở
nhà thương rất bất tiện cho việc học hành, v́ nhà thương cách trường học
khá xa. Buổi chiều muốn vào kịp trước khi khóa cổng th́ phải về trước giờ
Kinh Truyền Tin, và buổi sáng th́ phải sáng hẳn rồi mới được ra ngoài. Bởi
thế, ông không thể dự tất cả các giờ học đầy đủ. Thêm vào đó, ông vẫn tiếp
tục phải đi ăn mày để sống
(76).
V́ từ gần năm năm
nay không c̣n đau dạ dày nữa, I-Nhă lại sống khắc khổ và ăn chay. Ông trọ
tại nhà thương và xin ăn một thời gian, nhưng thấy không mấy tiến bộ trong
việc học hành, I-Nhă liền bắt đầy suy nghĩ xem phải làm ǵ. Thấy một số
sinh viên vừa học vừa giúp việc cho các giáo sư quản lư các trường học,
ông quyết định đi t́m một người mướn ông.
75. Ông tính toán
và nghĩ bụng - điều này làm ông phấn khởi - sẽ coi giáo sư là Chúa Kitô,
và trong số các học sinh, ông sẽ coi người này là Thánh Phêrô, người kia
là Thánh Gioan, v.v.. mỗi người là một Tông đồ. Ông nghĩ khi giáo sư sai
bảo điều ǵ ông sẽ nghĩ đó là lệnh của Chúa Kitô; khi nguời khác nói ǵ
th́ ông nghĩ đó là lời của Thánh Phêrô hay Thánh Gioan. Ông cố gắng hết
sức đi t́m việc làm, chạy vạy nhờ vả khắp nơi, kể cả nhờ ông Castro, một
tu sĩ thuộc đan viện Cartusiô vốn quen biết nhiều giáo sư, và một số người
khác nữa.
76. Sau cùng, v́
không t́m được việc ǵ, một tu sĩ gốc TBN góp ư kiến cho I-Nhă là mỗi năm
đi tới xứ Flandres, ở lại đó hai tháng hoặc ít hơn, để quyên tiền sống
suốt niên học. Sau khi cầu nguyện, ông thấy giải pháp này hay. Ông đi và
mỗi năm đem về được một số tiền đủ để sống thanh bần. Có năm ông qua nước
Anh và quyên về được nhiều hơn các năm trước
(77).
77. Sau khi đi xứ
Flandres về lần đầu, I-Nhă lại tiếp tục các cuộc đối thoại thiêng liêng
hăng hái hơn trước. Đồng thời hướng dẫn Linh Thao cho ba người tên là
Pêralta, Castro và một người khác gốc Bascô tên là Amador
(78)
đang ở trường Thánh
Barbara. Cả ba người này thay đổi sâu xa. Họ phân phát tất cả của cải cho
người nghèo (kể cả sách học), bắt đầu đi ăn xin khắp thành phố Paris, và ở
những nơi người lữ khách trước đây đă ở, như đă kể trên. Vụ này gây xôn
xao viện đại học, bởi v́ hai người này trước đây có địa vị cao và được
nhiều người biết đến. Những người TBN bắt đầu chống đối những người đó và
đưa ra nhiều lư lẽ thuyết phục hai người trở về đại học nhưng vô ích. Thế
rồi cả đám cầm vũ khí đến nhà thương lôi hai người ra, kéo về đại học và
bảo rằng sau khi học xong mới được thực hiện ư định đó.
78. Một thời gian
sau, Castro trở về Tây Ban Nha giảng tại Burgos và cuối cùng tu ḍng
Cartusiô tại Valencia. Pêralta th́ đi hành hương tới Giêrusalem, nhưng khi
đi qua Italia th́ bị một người bà con là sĩ quan trong quân đội bắt đem
đến Tư Dinh Đức Giáo Hoàng và được lệnh trở về Tây Ban Nha. Việc này xảy
ra mấy năm sau chứ không phải ngay thời đó.
Tại Paris, có nhiều
người nói xấu người lữ khách, đặc biệt trong giới người Tây Ban Nha. Giáo
sư Gouvera cho hay rằng v́ đă làm cho Amador ra điên, nên lần sau I-Nhă
đến trường Thánh Barbara, ông sẽ bị “đánh đ̣n công khai” v́ tội mê hoặc
học tṛ.
. . .
|
16 |
|
|
(75)
Khác với các vùng xung
quanh, tại Paris, sinh viên được dạy theo phương pháp và thứ tự trước sau,
không quá dễ dăi, cũng không quá nhồi nhét. Bởi thế chẳng những cậu sinh
viên lớn tuổi I-Nhă (37 tuổi) mà mọi sinh viên đều tiếp thu rất nhanh. V́ lẽ
đó, I-Nhă quyết định dùng phương pháp giáo dục ấy cho các trường của Ḍng
Tên say này.
(76) Chính v́ kinh nghiệm thương đau ấy, I-Nhă đă
tạo mọi điều kiện thuận lợi cho các chủng sinh trong ḍng. Và từ đó trở về
sau, không chủng sinh nào phải quá vất vả với việc kiếm cơm qua ngày trong
lúc cắp sách nữa.
(77) Ngài thực hiện các chuyến đi quyên tiền này
vào các năm 1529, 1530 và 1531. Trong chuyến đi năm 1529, I-Nhă đă gặp gỡ và
nói chuyện với nhà nghiên cứu nhân văn Luis Vives, một trong các nhà cải
cách giáo dục nổi tiếng thời đó.
(78) Những đợt Linh Thao ấy đă biến đổi và ảnh
hưởng sâu đậm cuộc đời của họ, đến mức mọi người coi họ là những tên sinh
viên ngốc nghếch và I-Nhă bị cho là kẻ cầm đầu. Pêralta sau trở thành một
nhà giáo luật của nhà thờ chính ṭa Toleđô, c̣n Castro th́ vào ḍng của các
Cha Cartusiô.
Một yếu tố lịch sử cần nhớ là ḷng đạo đức của dân
chúng thời đó rất xa sút, một phần do sự lạm dụng và suy đồi của một thiểu
số các linh mục, giám mục và tu sĩ khắp nơi. Nạn mua bán ân sủng và ơn toàn
xá đă làm người người mù quáng sống chiều theo ư riêng hơn là chăm lo việc
đạo đức. Nghĩ mà xem, nếu tôi có sống bê bối đi nữa th́ giấy chứng nhận mua
vài chục ngàn ngày ân xá từ ṭa giám mục địa phương hẳn sẽ đem tôi ra khỏi
luyện ngục sớm hơn, hay thậm chí cho tôi vào thẳng Thiên Đàng mà không cần
quá cảnh nơi nào. Thế nên Thiên Đàng và ơn huệ Chúa ban chẳng c̣n là những
món quà cho không biếu không xuất phát từ t́nh yêu nhân hậu của Thiên Chúa.
Trái lại, những món quà ấy có thể mua bán, trao đổi qua các đại diện của
Chúa ở trần gian là các ṭa giám mục. Dân chúng đương thời hoặc chẳng hiểu
biết cứ lao vào mua bán những tấm vé vô nghĩa những mong vào được Thiên
Quốc. Họ cố công làm việc thiện chẳng v́ yêu nhưng v́ nghĩ rằng cũng như bao
thứ khác, Thiên Đàng có thể mua được (v́ các vị đại diện Giáo Hội dạy thế).
Một số khác tỏ ra bất măn tự sống xa đọa bỏ mặc mọi sự. Các nhà lănh đạo
thần quyền và thế quyền dẫu thấy cảnh chướng tai gai mắt đi nữa cũng không
dám từ chối những món lợi nhuận khổng lồ đem lại qua các cuộc mua bán hay
qua việc đánh thuế dân t́nh. Một số nữa lên án Giáo Hội, đ̣i hỏi một canh
tân đổi mới và từ đó tách rời Giáo Hội mẹ mà thành lập giáo hội riêng như
Martin Luther. Nhóm cuối âm thầm trung thành với mẹ ḿnh nhưng quyết tâm sửa
đổi khởi đi từ cung cách sống khiêm hạ của mỗi cá nhân, chuyên lo cầu
nguyện, ăn chay hăm ḿnh, giúp đỡ các linh hồn và phó thác phần rỗi của ḿnh
trong tay Chúa như nhóm của I-Nhă. Dầu thế, hành động đó là một hành động đi
ngược với trào lưu đương thời và bị coi là ngu dại.
|