59. Người lữ khách
hứa tuân theo và nói tiếp: “Họ điều tra chúng tôi làm ǵ? Hôm nọ một linh
mục không chịu trao Ḿnh Thánh cho một người trong nhóm chúng tôi, lấy cớ
là người ấy chịu Ḿnh Thánh hàng tuần. Và họ c̣n làm khó dễ chúng tôi cũng
chỉ v́ lư do đạo đức. Chúng tôi muốn biết họ có thấy chúng tôi có rối đạo
về điểm nào không?” Ông Figueroa trả lời: “Không, nếu họ t́m thấy th́ họ
đă thiêu sống các anh.” Người lữ khách đáp lại: “Họ cũng sẽ thiêu sống ông
luôn nếu họ thấy ông rối đạo.” Nhóm của I-Nhă nhuộm quần áo theo lệnh
trên. Mười lăm hoặc hai mươi ngày sau, ông Figueroa chỉ thị cho người lữ
khách không được đi chân không, nhưng phải đi giầy. Ông lặng lẽ tuân theo,
như trong trường hợp có lệnh rơ rệt.
Bốn tháng sau lại
họ mở cuộc điều tra. Ngoài những lư lẽ cũ có một vụ mới là một phụ nữ quí
phái có chồng tỏ ra kính phục riêng người lữ khách. Vào sáng sớm bà đến
gặp ông tại nhà thương, và để người ta khỏi nhận ra, bà lấy khăm trùm đầu
theo phong tục Alcala. Lúc vào nhà thương bà cởi khăn ra vào pḥng ông.
Tuy nhiên lần đó họ không làm khó dễ nhóm I-Nhă, không đ̣i ra toà và không
nói năng ǵ cả sau khi vụ án chấm dứt.
60. Bốn tháng sau,
khi I-Nhă đang ở trong một căn nhà nhỏ ở ngoài nhà thương, một người tùy
phái đến gơ cửa và bảo: “Mời anh đi với tôi.” Tới nhà giam, người này xô
I-Nhă vào và nạt: “Anh không được ra khỏi đây cho tới khi có lệnh mới!” Đó
là vào mùa hè. V́ không bị kiểm soát gắt gao nên có đông người đến thăm.
Ông vẫn tiếp tục làm việc như trước, tức là dạy giáo lư và hướng dẫn linh
thao.
Dù nhiều người t́nh
nguyện giúp đỡ, ông không bao giờ chấp thuận nhờ luật sư hay tham tá nào.
I-Nhă c̣n nhớ một bà tên là Têrêsa Cardênas đă sai người đến thăm và đề
nghị nhiều lần can thiệp để ông được tha. Tuy nhiên, ông không nhận, và
luôn nói rằng: “Tôi vào đây v́ yêu mến ai, th́ Đấng ấy sẽ lo cho tôi ra,
nếu việc ấy hữu ích để phục vụ Ngài."
61. Ông ở nhà tù 17
ngày không ai hỏi han điều ǵ, và cũng không biết tại sao bị bắt
(66).
Sau cùng, linh mục đại
diện đến nhà tù hỏi I-Nhă nhiều chuyện kỳ lạ, như có phải ông dậy môn đệ
nghỉ ngày thứ bảy không?
(67) Ông hỏi thêm I-Nhă có quen với hai mẹ con người đàn bà nọ chăng?
(68)
I-Nhă trả lời có, và
trước khi họ lên đường ông có biết ư định của họ ra đi không? I-Nhă trả
lời không biết v́ đă hứa với họ! Nghe vậy, vị đại diện đặt tay lên vai
I-Nhă và vui vẻ nói: “Tôi đến đây để chỉ biết có bấy nhiêu thôi."
Quả
thực trong số những người theo I-Nhă có hai mẹ con người đàn bà kia, cả
hai đều góa chồng, hai người đă tiến khá xa trong đời sống thiêng liêng,
đến độ mặc dù thuộc một gia đ́nh quí tộc, họ đă đi bộ đến đền thờ Veronica
tại Ruen và không nhờ ai đi theo giúp. Vụ đó đă gây xôn xao tại Alcala.
Giáo sư Ciruêlô là người có trách nhiệm giám hộ hai phụ nữ. V́ đinh ninh
chính người lữ khách khuyến khích họ đi hành hương, nên đă tố cáo để ông
bị bắt giam. Sau khi nghe vậy, ông lữ khách nói: “Ông có muốn tôi nói thêm
về vụ này không?” Ông đại điện đáp: “Được anh cứ nói.” “Tôi muốn cho các
ông biết hai phụ nữ này đă năn nỉ tôi nhiều lần, bởi v́ họ muốn đi phục vụ
người nghèo tại khắp các nhà thương nhưng tôi luôn luôn ngăn cản họ. V́
người con gái c̣n rất trẻ và khiến nhiều người chú ư tới cô ta. Tôi đă
khuyên họ, nếu muốn thăm viếng người nghèo th́ có thể làm ngay tại Alcala,
và cũng có thể viếng Thánh Thể Chúa nữa.” Cuộc gặp gỡ chấm dứt. Ông
Figueroa mang toàn biên bản của cuộc thẩm tra và ra về với vị lục sự.
62. Hồi đó Calixtô
(69) đang ở Segovia.
Mới nghe người lữ
khách bị bắt giam. Mặc dù mới khỏi bệnh anh ta đến ngay, và ở lại luôn tại
nhà giam. Nhưng người lữ khách bảo anh nên tŕnh linh mục đại diện. Ông
tiếp đón anh ta ân cần và cho biết ông sẽ nhốt anh ta luôn, cho đến khi
hai phụ nữ trở về xem họ có khai đúng như như lời người lữ khách không.
Thế là Calixtô ở tù ít bữa. Nhưng thấy anh ta khó chịu v́ chưa khỏi bệnh
hẳn, người lữ khách nhờ một người bạn thân can thiệp cho ra.
Từ khi vào tù đến
khi ra, ông bị nhốt 42 ngày. Hai phụ nữ trở về, lục sự tới nhà giam đọc
bản án rằng: “Tù nhân được tự do nhưng ông và các bạn phải ăn mặc như các
sinh viên khác, đồng thời không được giảng dạy đức tin cho đến khi học
hành đủ trong thời gian bốn năm, v́ xét thấy chưa đủ kiến thức.” Công b́nh
mà nói, dù I-Nhă là người có học thức khá hơn các bạn, nhưng ông vẫn chưa
có căn bản vững chắc. Điều đó ông nói ngay khi có người hỏi đến.
63. Bản án khiến
ông phân vân không biết phải làm ǵ. Người ta vô cớ ngăn cản không cho ông
giúp các linh hồn chỉ v́ chưa học hành đầy đủ. Sau cùng ông đến gặp Tổng
Giám Mục Tôlêđô tên là Fonsêca để nhờ giải quyết vấn đề.
Ông rời khỏi Alcala
và gặp Tổng Giám Mục tại Valladolid. Ông kể tỉ mỉ câu chuyện, rồi nói thêm
rằng mặc dù bây giờ ông không c̣n dưới quyền của Tổng Giám Mục nữa và
không c̣n bị ràng buộc theo bản án, ông vẫn sẽ vâng theo chỉ thị của Tổng
Giám Mục. Tổng Giám Mục tiếp đón ông niềm nở và khi nghe I-Nhă có ư định
đi Salamanca, nơi ông có một số bạn và trường học, th́ ông đề nghị nhờ họ
giúp đỡ I-Nhă. Trước khi I-Nhă lên đường, ông lại cho bốn đồng tiền vàng.
. . .