|
Các
nhà nghiên cứu về Kinh Thánh đồng ư rằng Phúc Âm thánh Mác-cô được viết
vào khoảng cuối thập niên thứ 6 tại Rôma.
H́nh dung được bối cảnh lịch sử của Rôma
lúc đó sẽ giúp chúng ta hiểu sứ điệp của Mác-cô muốn nói với các giáo hữu
thời đó cũng như cho chính chúng ta ngày nay.
Vườn hồng đầy gai
Tin mừng
của Đức Giêsu Kitô được du nhập đến Rôma
vào khoảng thập niên thứ 4, nhờ các tín
hữu gốc Do Thái.
Vào khoảng năm 49, hoàng đế Claudius đă
trục xuất một số tín hữu gốc Do Thái này
khỏi Rôma v́ giữa họ có những xung đột
làm mất trật tự xă hội. Trong số những
người bị trục xuất, sách Công Vụ Tông Đồ
có nhắc đến hai ông bà Aquila và
Priscilla (18:2). Họ đă di chuyển về
Côrintô và gặp thánh Phaolô ở đây vào
khoảng năm 50. Sau này khi t́nh h́nh
lắng dịu, các tín hữu Do Thái đă trở lại
Rôma. Khi thánh Phaolô gửi thơ cho tín
hữu Rôma (16:3) - vào khoảng năm 58 -
th́ cộng đoàn dân Chúa lúc đó đă khá ổn
định. Các tín hữu lúc đó gồm cả những
người Do Thái lẫn dân ngoại.
Vào năm 54, Nêrô trở thành hoàng đế vào lúc
ông ta được 16 tuổi. Trong tám năm đầu,
v́ c̣n trẻ tuổi ông cai trị đế quốc dưới
sự hướng dẫn của người khác. Sau đó, khi
đă dứt bỏ được mọi ảnh hưởng chung
quanh, ông trở nên rất thất thường và
tàn bạo. Ông đă giết chính mẹ của ḿnh,
và những người bất đồng ư với ông.
Năm
64, một trận hỏa hoạn lớn xảy ra kéo dài suốt 9 ngày liên tiếp, thiêu rụi
một phần khá lớn thành phố Rôma. Người ta x́ xào bàn tán rằng chính Nêrô
đă chủ mưu gây ra hỏa hoạn để lấy đất xây dựng những công tŕnh kiến trúc
phục vụ cho quyền lợi của ông. Nêrô phải t́m mọi phương thế để chạy chữa
bằng cách đổ tội cho các Kitô hữu, rồi dựa vào đó thẳng tay đàn áp, khủng
bố và dùng mọi cực h́nh để tra tấn và tiêu diệt họ. Trong những thánh tử
đạo dưới thời Nêrô có các thánh Phaolô và Phêrô.
Đối với tín hữu Rôma niềm tin nơi Đức Giêsu
Kitô là một vườn hồng đẹp sặc sỡ nhưng cũng chứa đầy gai nhọn. Trong niềm
phấn khởi nhận được tin mừng và nhận biết một Thiên Chúa t́nh thương, họ
phải đối diện với sự tàn ác hung tợn của loài người mà họ sống chung hàng
ngày.
Người dân Rôma lúc đó coi các Kitô hữu là
người ngoại đạo và vô thần v́ không chịu thờ phượng các thần của họ. Ngay
những người Kitô hữu Do Thái cũng bị các người đồng hương xa lánh v́ họ
cho rằng những Kitô hữu đă lạc đạo khi tin vào Đức Giêsu Kitô.
Tệ hơn nữa, một số Kitô hữu v́ sợ hăi,
không chịu nổi tra tấn và cực h́nh, đă bỏ đạo và đi tố cáo, chỉ chỗ trú ẩn
của các tín hữu khác. Kết qủa là rất nhiều người đă tử v́ đạo. Chính đức
cha Clement, giám mục Rôma trong khoảng thập niên thứ 9 đă nói lên điều
này.
Vào năm 66, những cuộc nổi loạn của người
Do Thái xảy ra ở Galilê và Giêrusalem chống lại sự thống trị của Rôma c̣n
làm cho t́nh h́nh bắt đạo ở Rôma thêm trầm trọng. Những Kitô hữu may mắn
thoát được hung thần Nêrô chắc chắn đă sống trong sợ hăi và lo âu.
Làm cách nào để rao giảng một Thiên Chúa
toàn năng và yêu thương cho họ khi mà sự dữ có vẻ đang thắng thế và cực
h́nh luôn luôn đe dọa mạng sống của họ?
Chính trong bối cảnh đen tối đó mà thánh
Mác-cô đă đặt bút xuống, khởi sự viết: "Khởi đầu Tin Mừng Đức Giêsu Kitô,
con Thiên Chúa."
Tin Mừng một Đức
Kitô chịu chết và phục sinh
Làm cách
nào loan truyền "Tin Mừng" cho Kitô hữu ở Rôma trong t́nh thế khó khăn họ
đang trải qua?
Điều thánh Mác-cô đă không làm là chỉ nói những ǵ thật
tích cực, chỉ đề cao sự chiến thắng của Đức Giêsu Kitô; chỉ đề cao những phép lạ Ngài làm để chiến
thắng ma qủi và bệnh tật; chỉ chú trọng nhiều
vào vinh quang phục sinh. Điều đó tuy đúng nhưng sẽ có hai thiếu xót:
- Trước hết, sẽ không nói đầy đủ và trung thực hết về Đức Giêsu Kitô và
các môn đệ của Ngài. Sự khổ nhục của thập giá, sự yếu đuối và thất bại của
các môn đệ.
- Thứ nh́, một phúc âm chỉ chú trọng đến vinh quang, chiến thắng sẽ không
đủ để khuyến khích những tín hữu trong hoạn nạn, sẽ không thực tế với t́nh
trạng của họ trong cơn quẫn bách.
"Tin mừng" của Mác-cô cần phải nói lên được cả những ǵ mà có thể người
đời cho là tin buồn không đáng nói ra. Chẳng hạn, Đức Giêsu đă giảng dạy
với uy quyền và sự thật, tuy vậy rất nhiều người không chịu tin mà c̣n
chống đối. Đức Giêsu có uy quyền của Thiên Chúa để chữa lành bệnh tật, trừ
ma qủi nhưng uy quyền đó không tránh cho Ngài thập gía. Hoặc tin chẳng vui
là các môn đệ bỏ tất cả để đi theo Ngài, nhưng lúc quan trọng nhất lại bỏ
trốn hết. Phúc Âm của Mác-cô không phải chỉ mơ hồ chú trọng đến những
thành công ... nhưng là Phúc Âm của vượt thắng sự dữ để đến vinh quang.
Ở trọng tâm của Tin Mừng là một Đức Kitô
"chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị
giết chết và sau ba ngày, sống lại" (Mc 8:31). Nơi Phúc Âm Mác-cô các môn
đệ của Đức Kitô phải cùng tham gia chịu đau khổ và sự chết của Thầy ḿnh,
sau đó mới có hy vọng phục sinh. "Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính ḿnh,
vác thập gía ḿnh mà theo. Qủa vậy, ai muốn cứu mạng sống ḿnh, th́ sẽ
mất; c̣n ai liều mất mạng sống ḿnh v́ tôi và v́ Tin Mừng th́ sẽ cứu được
mạng sống ấy" (8:34-35). Vác thập gía là phải chấp nhận bị gia đ́nh từ bỏ
(10:29; 13:12), bị phản bội (13:9), bị mọi người ghét bỏ (13:13). Nhưng -
và đây là tin mừng - đó là con đường dẫn đến vinh quang. Ai bền đỗ sẽ được
cứu thoát (13:13)
Thánh Mác-cô viết rất trung thực và không
bọc đường cho những viên thuốc đắng các tín hữu phải uống, nhưng ngài
khuyến khích họ kiên tŕ và tin tưởng nơi Thiên Chúa. Phúc Âm thánh Mác-cô
là Tin Mừng của những nơi bị bách hại ...
- Vũ
Tiến
|
|
|