Một cảm giác lâng lâng trong tâm hồn, một
cảm giác không thể nào diển tả bằng lời, bằng chữ viết, vì không hẳn là buồn
cũng chẳng phải là vui mà lẫn lộn vui buồn. Vì nước mắt như muốn trào ra
nhưng tâm hồn lại muốn hát lời tri ân. Đó là cảm giác của một người cảm nhận
được tình yêu thương Chúa dành cho mình. Tại sao Chúa yêu con nhiều như vậy?
Chúa không biết những lỗi lầm làm con xa lánh Chúa trong bao nhiêu năm qua,
làm con hổ thẹn không dám đến gần trong vòng tay yêu thương của Chúa, làm
con tự ghét ngay cả bản thân của con hay sao?
Con muốn viết lại cuộc đời của con để cảm tạ
Chúa lo lắng cho con nhưng không bao giờ “kể ơn”, không bao giờ soi sáng cho
con biết được tình thương Chúa dành cho con. Chúa đã để cho con tự khám phá
ra tình thương này. Con thật là chậm chạp, thờ ơ, ngu dốt trong việc này.
Nhìn lại từ lúc con sinh ra đời, và lớn lên trong thời gian chinh chiến máu
lửa, bao nhiêu bạn bè cùng lứa tuổi với con đã chôn thây nơi chiến trường,
đã chết tức tưởi chưa có một ngày được hưởng tuổi trẻ thần tiên. Con nghĩ
đến những người bạn vừa ngồi uống cà phê một cuối tuần nghỉ phép, thì tuần
sau được tin đã gục chết nơi rừng núi thâm sâu.
Con buồn vì cuộc đời sống nay, chết mai của
thế hệ chúng con. Con buồn vì cảnh nhà tan, nước mất. Nhưng chưa có giây
phút nào con nhìn lại bản thân con để nhận thức được sự may mắn của con so
với bạn bè, và để cảm nhận sự yêu thương của Chúa dành cho con. Có rất nhiều
lần con tự hỏi là con đã làm gì mà Chúa thương con đặc biệt như vậy. Chúa
che chở bảo bọc con cho đến ngày hôm nay . Chúa cho con được nhìn thấy sự
may mắn của con so với hàng triệu người nơi quê hương Việt Nam cũng như trên
thế giới. Con đã làm gì để được như vậy?
***
Nhìn Chúa trên cây thánh giá, tâm hồn tôi
xao xuyến. Hình ảnh này đánh động tôi rất nhiều. Tôi yêu tờ bìa của báo Đồng
Hành 1/07. Tại sao Chúa chấp nhận một cái chết như vậy? Tại vì tôi thương
Chúa, hay là tại vì Chúa thương tôi?
Câu hỏi “tôi làm gì để được Chúa thương tôi”
trở thành một câu hỏi íck kỷ, tầm thường, nhỏ mọn mà tôi đã đặt ra. Vì khi
hỏi như vậy phải chăng tôi đặt điều kiện để Chúa thương tôi? Bây giờ những
lúc cảm nhận được tình thương của Chúa tôi chỉ biết cảm tạ vì tự thấy mình
không xứng đáng, và tôi hỏi Chúa “tại sao Chúa yêu thương con nhiều như
vậy?”
Tôi nhận ra câu hỏi “tôi làm
gì để được thương”
là câu hỏi về luật nhân quả:
làm tốt được tốt, gieo gió gặt bảo, gieo quả nào gặt quả ấy. Muốn được người
thương thì tôi phải thương người. Cách sống “cho đi nhận lại” đã mang cho
cuộc đời tôi nhiều trầm luân. Bởi vì tôi muốn nhận nhiều hơn là cho! Tôi chỉ
nhìn thấy những gì mình mất đi mà không nhận ra những gì mình nhận được. Tôi
khóc cho quê hương tan nát, bạn bè vĩnh biệt, nhưng không nghĩ đến sự may
mắn mình được sinh tồn. Tôi than vãn về thân phận di tản, về quê hương xa
vời nghìn dặm, nhưng quên rằng mình may mắn còn gia đình đoàn tụ, trong khi
bao nhiêu người vợ chồng xa cách, con mất mẹ cha. Những may mắn hạnh phúc
tôi nhận được đâu phải trả giá bằng những gì tôi cho đi. Và có giá nào để
trả cho đầy với những gì mà tôi được hưởng? Có phải đây là giá “cho không”
mà Chúa đã ban tặng cho tôi?
Nhìn lại cuộc đời của mình tôi nhận ra một
mất mát to lớn mà cho đến những năm tháng gần đây tôi mới cảm nhận được. Một
cảm giác hối tiếc, nhưng biết trách ai hơn là tự trách mình. Trong cuộc sống
tôi tự cho mình là người lái chiếc tàu định mệnh. Trong gần cả cuộc đời, tôi
tự tin là mình có thể thoát qua những cơn sóng dữ, những phong ba cuồng nộ.
Biết bao nhiêu lần Chúa chờ đợi tôi mời Chúa làm bạn đồng hành. Biết bao
nhiêu lần Chúa muốn ở bên cạnh tôi, chia sẻ với tôi những mệt mỏi, trò
chuyện khi tôi cô đơn. Nhưng tôi quá tự tin nơi mình “con sẽ gọi Chúa khi
con cần Chúa.” Nhưng chuyến tàu định mệnh của cuộc đời mà tôi nghĩ rằng mình
sẽ lèo lái được đã bị bủa vây bởi nhiều sóng gió. Nhiều lúc tôi thấy kiệt
sức, cô đơn trong việc lèo lái cuộc đời của mình. Tôi nghĩ nhiều đến lời mời
gọi của Chúa lúc nào cũng mở rộng tay chờ đợi tôi.
***
Con cảm tạ Chúa đã cho con nhận ra
cái tôi của con. Con cảm nhận được sự bình an khi con tin tưởng vào Chúa sẽ
lái chuyến tàu định mệnh khi con mỏi mệt đuối sức.
Con cảm tạ Chúa đã tâm sự với con
khi con cô đơn, khi con phải chống chọi với phong ba bảo tố. Những năm tháng
sau này con rất quý sự hiện diện của Chúa bên con trong chiếc thuyền định
mệnh này. Chúa giúp con khi Chúa biết con cần giúp, Chúa an ủi con khi Chúa
biết con cần được an ủi, Chúa để con thảnh thơi an bình khi thấy gió nhẹ
biển êm trong dòng đời.
Giờ đây nhìn lại cuộc đời của con,
con thấy Chúa luôn luôn bên cạnh con. Chúa không cần con phải làm gì cả để
được Chúa thương. Điều Chúa mong mỏi nơi con là hãy cho Chúa ở bên cạnh con,
cho Chúa đi vào trong trái tim con. Và như vậy con sẽ được tất cả. Con sẽ
lèo lái cuộc đời của con với sự hiện diện của Chúa bên cạnh, với sự giúp đỡ
nếu con cần đến Chúa. Cho đến nay con mới cảm nhận được sự không công bình
khi mở rộng tâm hồn đón nhận tình thương của Chúa. Vì con nhận quá nhiều mà
chẳng cho đi gì cả. Còn Chúa cho con quá nhiều mà chẳng đòi hỏi gì nơi con.
Câu hỏi con đã làm gì để được Chúa
thương thật là “thế gian” phải không Chúa?
“... Chúa quan tâm đến con từng
giây từng phút,
Chúa ủi an trong mọi việc con làm,
và muôn muôn đời Chúa nâng đỡ con.”
(Lời nguyện TLNN II, Tuần 1)
k.g.
|