|
Người
bạn thân nhất của tôi ở nơi đây là chú cừu "lông bông". Tên nầy không phải
tôi đặt mà chính là chủ của chú, tôi gọi là Mục Tử đă đặt tên cho chú
.."lông bông" thật là vô tư và ham chơi. Cả ngày chỉ thích chạy chơi đây đó,
hết nhấm bụi cỏ nầy, lại đến uống lạch nước kia. Tôi nhớ lại lần đầu tiên
gặp tôi chú cứ nấn ná bên cạnh không chịu chạy đâu cả. Tôi đi đâu là cứ theo
đó như là cái đuôi. Tôi hỏi là "lông bông " muốn chị trở thành bông Huệ có
đuôi hay sao mà cứ đeo theo chị vây ... Tôi thích "lông bông" v́ tính t́nh
ngây thơ, vô tư, c̣n "lông bông" thích tôi tại v́ "chị mặc chiếc áo trắng
coi thấy hiền như "ma-sơ" vậy. Tôi nhớ cách đây cũng khá lâu, "lông bông"
thấy tôi buồn .. (thật ra buồn là lây tính của mẹ tôi chứ không có chuyện ǵ
đáng ...buồn cả) nhưng thấy "lông bông" muốn làm tôi vui nên tôi cứ ráng
buồn vậy. Hai chị em cứ nói chuyện cỏ cây, hoa lá cho đến lúc trời sập tối
mà "lông bông" quên lững là phải trở về với đàn cừu. Nh́n thấy "lông bông"
run sợ v́ trời tối không biết đường về, và sợ hăi hơn nữa v́ biết Mục Tử lo
lắng không biết "lông bông" đi lạc nơi đâu, hay đă là mồi ngon cho sói dữ
rồi. Tôi trấn an "lông bông": "Em hăy ở lại đây qua đêm với chị, chứ bây giờ
trở về tăm tối nguy hiểm lắm. Đợi đến hừng đông hăy về. Chị nghĩ rằng Mục Tử
sẽ quở trách em về tính ham chơi, nhưng sẽ an tâm v́ em ở với chị hơn là trở
về trong tăm tối." Tôi trấn an "lông bông": "Em thích ở với Huệ trinh trắng
hay là muốn đi trong tăm tối sói dữ?" Nhưng quả như là phép lạ, vừa nói xong
tôi đă thấy từ xa có một ánh đèn đang đến gần, nh́n kỹ lại đó là Mục Tử đang
vôị vă chạy đến tay cầm chiếc đèn gió. Khuôn mặt đượm đầy vẻ lo âu, nhưng
vừa nh́n thấy "lông bông" núp sau lưng tôi th́ nét vui hiện rơ trên khuôn
mặt .... "Con đi chơi ǵ mà quên cả trời tối vậy ... Làm cho Cha lo lắng qúa
không biết có chuyện ǵ xảy đến cho con?" Tôi cảm nhận được t́nh thương của
Mục Tử đối với "lông bông" qua lời xưng hô "Cha, Con". Tiếng Cha nầy đă làm
cho tâm hồn tôi xúc động và buồn, v́ từ khi mẹ mất đi không được nghe ai gọi
là con, và tiếng Cha th́ không bao giờ được gọi v́ Cha tôi đă mất đi trong
thời gian chinh chiến. Tôi xin tội giùm cho "lông bông" nói là tôi đă ham
tâm sự nên quên cả việc nhắc "lông bông" trở về khi trời c̣n sáng. Mục Tử
cám ơn tôi đă giữ "lông bông" ở lại và cũng không rầy la ǵ cả, chỉ nhẹ
nhàng bảo : "lần sau nếu muốn ở lại chị em tâm sự th́ cho Mục Tử biết để
khỏi lo". Tôi mời Mục Tử ngồi lại nghỉ mệt một chút v́ chắc là cũng vất vả
đi t́m "lông bông" trong trời tăm tối, nhưng Mục Tử cám ơn nói là phải trở
về v́ sợ 99 chú cừu c̣n lại chờ trông.
• • •
Từ sau việc "lông bông" ham tâm s ự
với tôi quên giờ về, Mục Tử đă đổi lại con đường đưa cừu đi ăn cỏ. Mỗi sáng
đàn cừu đi qua cánh đồng có vườn hoa Huệ, thường thường Mục Tử cho phép
"lông bông" ở lại chơi với tôi cả ngày cho đến khi chiều tối đàn cừu trở về,
chỉ cần gọi tên "lông bông" từ xa là chú cừu đă lật đật bỏ mọi chuyện để về
với Mục Tử. Càng tâm sự với "lông bông", tôi càng ngày càng hiểu thêm về Mục
Tử, và càng hiểu thêm Mục Tử th́ tôi lại càng yêu thương, ái mộ người. Có
lần tôi hỏi là chú cừu nào cũng có tên hay sao? "lông bông" cho biết là đàn
cừu cả trăm con đều có tên riêng và Mục Tử đặt tên theo từng cá tính của mỗi
chú. "lông bông" cho biết là Mục Tử có trí nhớ "tài t́nh" lắm, nh́n mỗi chú
là biết tên ǵ và không bao giờ gọi lộn tên chú nào cả. Và cũng từ sau khi
"lông bông" đi lạc, mỗi tối Mục Tử có tṛ chơi "đếm cừu", gọi tên từng chú,
và khi gọi đến tên ḿnh phải hô "có mặt", nếu quên tên là tối đó phải ngủ
ṿng ngoài không được ấm như ở trong. "lông bông" bật mí cho tôi là Mục Tử
bày ra tṛ chơi nầy có dụng ư để kiểm soát coi có chú cừu nào đi lạc hay
không. "lông bông" hỏi tôi: "Chị có muốn chơi "đếm cừu" với em không?" Tôi
cười bảo: "Thôi tṛ chơi "counting sheeps" nầy dễ buồn ngủ lắm, để chị bày
chơi "nhảy ô, xây nhà" vui hơn. "Tôi cắt nghiă cho "lông bông" biết đây là
tṛ chơi mẹ tôi dạy tôi và hai mẹ con thường chơi với nhau. Tṛ chơi nầy
phải nhảy bằng một chân nơi những ô nhỏ và khi đă nhảy an toàn qua các ô nầy
mới được xây nhà. Và khi ḿnh xây nhà rồi th́ người kia không được nhảy vào
nhà ḿnh mà phải nhảy qua nhà. Tôi nghiệp cho "lông bông" có tới 4 chân lận,
không nhảy vào ô nhỏ được, nên tôi xây nhà trên tất cả các ô. Nhưng bù lại
chú có tài nhảy, nên phóng qua như không.
• • •
Nhiều lần Mục Tử trở về sớm nhưng vẫn để cho chị em
tôi đùa giỡn không bao giờ thúc dục "lông bông." Tôi thật xúc động v́ sự dễ
thương của Mục Tử dành cho tôi, biết tôi cô đơn, biết tôi cần có bạn. Có lần
Mục Tử bảo tôi là "nh́n thấy hai đứa tôi thân thiết như là hai chị em." Nêú
đă coi "lông bông" như là con, th́ chắc là để cho Huệ gọi là CHA vậy. " Tôi
cảm thấy thật là hạnh phúc, những điều mong ước trong tâm hồn đă có người
cảm nhận. Tôi chưa bộc lộ có người đă hiểu. Tôi chưa xin có người đă cho.
• • •
Từ
đó Mục Tử đối
với tôi như một người Cha khoan dung. Tôi thổ lộ với Mục Tử tất cả những u
uẩn mà từ lâu vẫn giữ kín trong ḷng. Tôi nhận lănh tràn đầy nhựa sống t́nh
thương từ Mục Tử. Những nét cắn đau của những con sâu dĩ văng trên thân thể
của hoa Huệ đă được chữa lành. Tôi yêu nhất là h́nh ảnh mỗi buổi chiều Mục
Tử dẫn đàn cừu trở về, ngả ḿnh xuống đám cỏ xanh thả hồn theo tiếng sáo
buồn man mác. Tiếng sáo cuả Mục Tử đă làm cho tâm hồn thật b́nh an, đă làm
cho tôi cảm nhân được yêu thương: yêu một làn gío nhẹ, một tia nắng ấm, yêu
khuôn mặt nhân hậu "Holy" của Mục Tử, và cảm thấy thương chú cừu "lông bông
" nhiều hơn . . Mục Tử bảo tôi: Tiếng sáo là tiếng nói của con tim. Khi tâm
hồn ḿnh b́nh an, khi trái tim ḿnh tràn đầy t́nh yêu th́ tiếng sáo là lá
thư t́nh, là lời thổ lộ yêu thương đến cho mọi người cho cuộc đời. Qua tiếng
sáo cuả Mục Tử tôi nghe như có lời tŕu mến, yêu thương : " Cuộc đời chỉ có
ư nghiă , khi ḿnh sống cho t́nh yêu và chết cho t́nh yêu."
k.g.
|
|