19. Tại Manrêsa,
mỗi ngày I-Nhă đi ăn xin, không ăn thịt và uống rượu dù người ta vẫn cho.
Vào ngày chủ nhật th́ ông không ăn Chay và uống chút rượu, nếu có ai cho.
V́ trước kia, ông thường chăm sóc mái tóc rất cẩn thận theo thời trang,
nay I-Nhă quyết định để tóc mọc lên tự nhiên, không cắt không chải và cũng
không thay đổi ǵ ngày cũng như đêm. Về móng tay và móng chân cũng vậy, v́
trước kia đă săn sóc kỹ lưỡng, nên bây giờ không cắt và không ngó ngàng
tới nữa.
Tại nhà thương thí,
nơi ông trọ, đă nhiều lần giữa ban ngày I-Nhă thấy ở gần ḿnh, trên không
trung một h́nh bóng hết sức hấp dẫn làm cho ông rất phấn khởi. Ông không
thấy rơ nó có h́nh dạng ǵ nhưng có vẻ giống một con rắn với nhiều chấm
lấp lánh như là những mắt của nó, dù đó không phải là mắt. Thấy h́nh dạng
này I-Nhă rất lấy làm thích thú và phấn chấn, càng thấy nhiều th́ lại càng
cảm khích nhưng lúc nó biến mất th́ lại thấy buồn chán
(17).
20. Trước kia chưa có kinh nghiệm về đời sống thiêng
liêng nội tâm, I-Nhă vẫn b́nh an và luôn luôn vui vẻ
(18). Trong những ngày ông
thấy h́nh bóng kia th́ h́nh như một thời gian trước khi nó bắt đầu, I-Nhă
bị dày ṿ mănh liệt v́ một tư tưởng nảy sinh trong tâm hồn. Người thấy cả
cuộc đời ḿnh cực khổ và h́nh như có ai nói trong thâm tâm: 'Làm sao anh
có thể chịu đựng một cuộc đời cực khổ như thế này suốt 70 năm c̣n lại
trong đời anh?' Tuy nhiên, hiểu rằng đó là tiếng nói thù địch, I-Nhă rất
cương quyết trả lời trong thâm tâm: 'Đồ khốn nạn, mày làm ǵ bảo đảm tao
sống được thêm một tiếng đồng hồ nữa?'
Thế là ông thoát được cơn thử thách và t́m lại được
b́nh an. Đó là lần đầu tiên ông gặp thử thách sau khi thay đổi cuộc sống.
Chuyện này xảy ra trong khi đang vào nhà thờ nơi ông đi dự lễ hát, giờ
kinh chiều và kinh tối cử hành trọng thể, ông đă tham dự sốt sắng và rất
lấy làm phấn khởi. Khi đi xem lễ hằng ngày, ông thường đọc gẫm bài Thương
Khó và được an vui trong ḷng.
21. Tuy nhiên sau
cuộc thử thách kể trên, I Nhă bắt đầu cảm nghiệm sự thay đổi trong tâm
hồn, có khi cảm thấy khô khan, không c̣n thấy thích dự lễ hay đọc kinh
nữa. Đôi khi bất th́nh ĺnh ông cảm thấy ngược lại và có cảm tưởng là sự
khô khan và buồn phiền được cất đi như khi người ta cởi áo choàng ra. Thấy
sự thay đổi đó, mà từ xưa đến giờ chưa bao giờ xảy đến, I-Nhă tự hỏi:
'Cuộc đời mới này làm sao đây?'
Hồi đó, tại Manrêsa
có một bà rất già về số tuổi cũng như về số năm phục vụ Chúa. Khắp cả Tây
Ban Nha ai cũng biết tiếng, cả vua công giáo (danh hiệu là hoàng đế Carlos
V) đă từng mời vào yết kiến. Một hôm đang đàm dạo với lính mới của Chúa,
bà nói với ông: 'Ước ǵ một ngày nào, Chúa tôi, Đức Giêsu Kitô sẽ hiện ra
cho chú!' Hiểu câu nói theo nghĩa đen, I-Nhă kinh ngạc trả lời: 'Lẽ nào
Đức Kitô lại hiện ra cho cháu?'
Ở Manrêsa, I-Nhă tiếp
tục giữ thói quen xưng tội và rước Ḿnh Thánh Chúa mỗi tuần một lần
(19).
22. Tuy nhiên trong đời sống thiêng liêng, I-Nhă đă
phải khổ sở rất nhiều v́ ḷng bối rối
(20). Mặc dù tại Monserrate
đă xưng những tội đă
phạm suốt đời rất cẩn thận sau khi viết tất cả trên giấy như đă kể trên.
Nhưng đôi khi I-Nhă vẫn cảm thấy đă quên không xưng vài tội, do đó ông rất
khổ tâm. Mặc dù xưng tội lại lần nữa, ông vẫn chẳng hài ḷng. Ông đi t́m
vài người đạo đức có thể giúp ông chữa trị tâm trạng bối rối nhưng không
có cách nào thoát khỏi. Cuối cùng một linh mục giáo sư hay giảng tại nhà
thờ chính toà, và là một người đạo đức đă bảo ông trong toà giải tội là cứ
viết ra tất cả những ǵ nhớ được. I-Nhă đă làm như vậy, nhưng sau khi xưng
tội rồi th́ cơn bối rối lại c̣n phức tạp hơn nữa, khiến ông phải rất khổ
sở.
Mặc dù ư thức ḷng bối rối gây hại cho ḿnh, và nên
vượt qua t́nh trạng đó, ông cũng không làm sao thoát khỏi. Đôi khi ông
nghĩ cách chữa trị là nhờ Cha linh hướng nhân danh Chúa Kitô ra lệnh đừng
xưng lại tội cũ nữa, nhưng lại không dám đề nghị với Cha linh hướng như
thế.
23. Tuy nhiên, mặc dù không đề nghị, Cha linh hướng ra
lệnh đừng xưng lại các tội cũ nữa, trừ khi nhớ tội nào rơ ràng. Nhưng đối
với ông tội nào cũng nhớ rơ ràng lắm, cho nên lệnh đó hoàn toàn vô hiệu
quả và ông vẫn cảm thấy khổ sở.
Hồi đó I-Nhă ở trong một pḥng nhỏ mà các Cha Đa-Minh
đă dành cho ông trong tu viện, mỗi ngày ông qú gối cầu nguyện suốt bảy
tiếng đồng hồ, nửa đêm thức dậy và tiếp tục tất cả các việc đạo đức tŕnh
bày trên. Tuy nhiên, những việc đó không giải quyết được ḷng bối rối đă
gây khổ sở cho ông trong nhiều tháng.
Một hôm quá khổ tâm đang khi cầu nguyện sốt sắng, I-Nhă
rên rỉ lớn tiếng cầu cùng Thiên Chúa: 'Lạy Chúa, xin Chúa cứu thoát con v́
con không t́m thấy giải pháp nhờ loài người hay bất cứ cái ǵ khác. Nếu hy
vọng t́m được, con sẵn sàng chịu mọi cực khổ không tiếc. Xin Chúa chỉ cho
con t́m ra giải pháp, dù phải chạy theo một con chó con để nó giúp con t́m
thấy, con cũng sẵn sàng chạy!'
(21)
. . .