Đinh Trung Hòa S.J.
|
Ngày kia, một bông hồng nở rực rỡ
tại một khu đất có nhiều người qua lại.
Ai đi qua cũng nhìn.
Người thiếu nữ nhìn bông hoa
và yêu ngay bông hoa ấy.
Chàng trai thấy bông hoa đẹp,
muốn ngắt về tặng người yêu.
Nguời trồng hoa đi qua, quan sát tỉ mỉ ngọn ngành thân nụ,
rồi hỏi thăm kỹ lưỡng về giống hoa và cách chăm sóc.
Người nghệ sỹ đi qua,
muốn mượn bông hoa để diễn tả những nỗi riêng tư.
Nhà kinh tế nhìn xem bông hoa,
trí óc xoay vần với những ý niệm vốn lãi, cung cầu.
Nhà sinh vật học quan sát bông hoa,
thấy được lẽ sinh tồn của vạn vật.
Nhà phê bình dừng ngắm bông hoa,
thấy trong cái đẹp có nhiều điểm xấu.
Người khát khao tìm đạo nhìn ngắm bông hoa,
thấy lẽ đạo phảng phất trên bông hoa đượm sắc.
Nhà cách mạng đi ngang,
thấy bông hoa cần nhiều đổi thay.
Thằng bé tinh nghịch với ngọn roi vung vít trong tay,
thấy bông hoa muốn lại đập nát ra chơi.
Con bé chạy chơi ngoài ngõ,
thấy bông hoa muốn ngắt ít cánh về chơi đồ hàng.
Loài ong bướm nhìn thấy bông hoa
liền thi nhau sà vào hút mật.
Con chó thấy bông hoa lạ,
tới ngửi ngửi rồi lại bỏ đi.
Người tốt bụng đi qua,
thấy gốc khô đi tìm nước tưới.
Người tham lam đi qua,
muốn chiếm đoạt bông hoa cho riêng mình.
Người dửng dưng đi qua,
liếc nhìn rồi dửng dưng bỏ đi.
Người mù đi qua,
ngửi thấy hương thơm biết có bông hồng đâu đó.
Khách du lịch đi qua,
muốn đứng cạnh bông hoa chụp một tấm hình.
Người hiền đi qua,
nhìn ngắm bông hoa thấy được chính mình.
|