Con có dự hai lần
Thao Luyện Nhẹ Nhàng như một thành viên và sau đó dự hai lần như một điều
hợp viên, kinh nghiệm chẳng là bao so với các anh chị khác, con chỉ như
một đứa bé chập chững bước vào đời sống cầu nguyện, thấy hay thấy thích
th́ giới thiệu cho người khác đi theo. V́ miệng c̣n hôi mùi sữa, chân c̣n
bước những bước chập chững trong đời sống tâm linh nên con chỉ dám chia xẻ
những cảm nghiệm mà Chúa trao ban cho con trong thời gian qua, coi như một
món quà nhận rồi trao đi, c̣n những kinh nghiệm non nớt của con chưa chắc
là đúng cho tất cả mọi trường hợp!
Đâu là cái hay của
phương pháp này nếu so với Linh Thao Cuối Tuần và Bảy Ngày? Con có đi
Linh Thao Cuối Tuần và Bảy Ngày trước khi tham dự Thao Luyện Nhẹ Nhàng.
Linh Thao Cuối Tuần như một “short vacation” bên Chúa, như một làn hơi
nóng chớp nhoáng sưởi ấm lại t́nh yêu giữa ḿnh với Chúa, không có nhiều
giờ cầu nguyện trong khoá cuối tuần, nếu có chăng th́ chỉ là những giờ cầu
nguyện chung trong nhóm. Nói chung Linh Thao Cuối Tuần quá ít, quá ngắn
và quá nhanh, người đi chưa kịp “thấm”, chưa kịp lắng đọng, chưa kịp ghi
chép th́ đă đến giờ chia tay. Linh Thao Bảy Ngày th́ ngược lại, là một
“long vacation” bên Chúa, có nhiều th́ giờ để cầu nguyện nghỉ ngơi, khung
cảnh thanh tịnh ở trên núi làm cho người tham dự dễ dàng cầu nguyện hơn,
nói đúng ra họ cũng không biết làm ǵ nếu không cầu nguyện v́ chẳng có ǵ
khác để làm: không sách vở, báo chí, không tin tức, không tivi, radio,
không internet, không phone, không nhạc, không bạn bè, không e-mail, không
nói chuyện với ai, ăn uống đă có người lo th́ làm ǵ bi giờ nếu không c̣n
là cầu nguyện? Nói chuyện với ai bi giờ nếu không là nói chuyện với Thiên
Chúa? Ở trong khung cảnh này, con người dễ nâng tâm hồn lên với Đấng Tối
Cao, cảm thấy cuộc sống ḿnh thanh thoát nhẹ nhàng v́ cắt đứt liên lạc với
cuộc sống bon chen xô bồ ở dưới núi, giống như Phêrô trên núi Tabo xưa,
chỉ muốn xây lều ở luôn trên núi cao với Thầy chứ không muốn xuống núi
nữa.
Sau khi về lại
cuộc sống thường nhật, người đi tĩnh tâm Linh Thao Cuối Tuần và Bảy Ngày
giống như một cục than rực lửa, đỏ hồng, tràn đầy t́nh yêu và sức mạnh của
Thiên Chúa. Cục than đó có thể đốt cháy bất cứ ai đứng gần, họ sẵn sàng
và mạnh dạn nói về t́nh yêu, về ân sủng về những ǵ họ cảm nhận được trong
mấy ngày qua. Theo quy luật của cuộc sống và tự nhiên, than đó từ từ… từ
từ… theo thời gian năm tháng nguội dần… nguội dần… cho đến lần hâm nóng kế
tiếp, than nguội từ từ v́ than không được đặt trong môi trường có nhiệt độ
cao như cái ḷ nung, than nguội từ từ v́ than không được phà hơi sưởi ấm
thường xuyên trong đời thường. C̣n Thao Luyện Nhẹ Nhàng th́ trái lại,
không được nung với nhiệt độ cao để đỏ rực bùng cháy sáng, cục than đó chỉ
hồng lên, hồng hoài, và hồng măi, than riu riu đỏ hồng v́ than được hâm
nóng quanh năm suốt tháng, than hồng v́ than được giữ ở môi trường có
nhiệt độ cao ít nhất là nửa tiếng mỗi ngày. Nếu cục than đỏ rực của cái
thưở ban đầu mới đi tĩnh tâm về đó được hâm đi hâm lại trong đời sống
thường nhật và được hâm kỹ hơn mỗi năm một lần th́ quả là tuyệt hảo!
Với Thao Luyện Nhẹ
Nhàng, giờ cầu nguyện mỗi ngày nằm trong đời sống thường nhật, không phải
ở trên núi cao, không có giờ huấn đức, không có môi trường xung quanh hổ
trợ, không ai biết ḿnh đang muốn làm ǵ. Người tham dự phải giành giật
từng giây, từng phút trong cái thời khóa biểu bận rộn của ḿnh để xắp xếp
một giờ cầu nguyện cố định cho Chúa. Môi trường sống không đủ sức tác
động để giúp ḿnh ngồi xuống cầu nguyện, không người khuyến khích, nâng
đỡ, xung quanh lại bao nhiêu cám dỗ khác hấp dẫn hơn giờ cầu nguyện như
khó mà dứt ḿnh ra khỏi chăn ấm nệm êm vào buổi sáng tinh sương giá rét,
hoặc chương tŕnh tivi buổi tối thật quyến rũ, chiếc giường nệm êm ái đang
mời gọi cái thân xác ră rượi sau tám tiếng mệt nhọc ở hăng, internet với
bao nhiêu tin tức nóng hổi, những cú phone với bạn bè, con cái mè nheo,
gia đ́nh bận rộn với những chuyện lặt vặt cần phải làm cho xong… Khi đă
giằng co thu xếp bao nhiêu chuyện để bắt cái thân xác mệt mỏi này ngồi
xuống cầu nguyện th́ tới cái đầu. Cái đầu tội nghiệp quay cuồng bận rộn,
lo lắng với bao nhiêu chuyện của cuộc sống, bi giờ đâu thể một hay hai
phút mà ḿnh làm trống rỗng cái đầu để chỉ nghĩ tới Thiên Chúa và bài Kinh
Thánh, tệ hơn nữa, có khi cái đầu đă “băo hoà” để không thể nào nhét thêm
một chữ vô được. Như một ly nước sóng sánh quá mạnh, phải mất nhiều thời
gian mặt nước trong ly mới từ từ lắng dịu xuống. Thinh lặng bên ngoài và
thinh lặng bên trong là hai yếu tố khó t́m thấy trong đời sống thường.
Giờ cầu nguyện trong đời sống thường nhật cần nhiều thời gian lắng đọng
hơn giờ cầu nguyện ở trên núi trong khoá bảy và hai ngày và trong khi cầu
nguyện, có nhiều cái lo ra, quấy rầy tâm trí ḿnh hơn. Cầu nguyện mỗi
ngày trong đời sống thường nhật, như một “xa xỉ phẩm” của cuộc sống mà
người giáo dân b́nh thường ít ai dám mơ tới, thật là khó biết bao! Khó
nhưng không có nghĩa là không làm được, khó nhưng ḿnh không làm một ḿnh
bằng chính sức ḿnh, khó mà vẫn làm được th́ mới thấy kết quả thật lư thú
biết chừng nào! Thiên Chúa vẫn ẩn nấp ở đâu đó để đợi chờ ta, chỉ cần một
cố gắng tí xíu của ḿnh là Ngài đă đưa tay đỡ tay nâng, ban thêm cho ḿnh
bao nhiêu sức mạnh đủ để thắng những khó khăn thường t́nh đó.
Thao Luyện Nhẹ
Nhàng đ̣i hỏi sự tự kỷ luật của chính ḿnh và sau thời gian dài khép ḿnh
trong kỷ luật đó, ḿnh sẽ ngạc nhiên nhận ra rằng ḿnh đang từ từ lớn lên
như cây non bắt đầu trổ bông. Nếu không biết tự kỷ luật chính ḿnh, người
ta sẽ không theo nổi chương tŕnh Thao Luyện Nhẹ Nhàng v́ lúc nào ḿnh
cũng có lư do chính đáng để biện hộ cho việc không cầu nguyện, mà một
trong những lư do chính là “BẬN RỘN”,
hoặc theo cho qua lần qua chuyện, t́m vài câu chuyện làm quà trong lúc
chia sẻ mỗi tuần, ráng lây lất cho hết khóa rồi thở phào nhẹ nhơm th́ cũng
chẳng thấy kết quả chi, chỉ thấy trút được gánh nặng trách nhiệm nặng nề.
Bởi thế, không phải là không có lư do mà một số anh chị đổi tên cho chương
tŕnh Thao Luyện Nhẹ Nhàng thành “Thao Luyện Nặng Nề”
Với con, giờ cầu
nguyện tốt nhất là buổi sáng sau nhiều lần ḍ dẫm làm thử vào các giờ
khác: sáng, trưa, chiều, tối, khuya. Cái khó là đấu tranh với chính ḿnh
trong lúc ngái ngủ để đủ can đảm bước ra khỏi giường vào buổi sáng sớm,
qua được giây phút cam go đó rồi th́ mọi sự trở nên dễ dàng: thể xác khoẻ
mạnh sau khi tắm xong, bao tử không no mà cũng chưa đói, đầu óc minh mẫn
tươi mát không vấn vương bụi trần, không gian thanh vắng, yên tịnh… những
yếu tố đó giúp rất nhiều cho giờ cầu nguyện mà không thể t́m được trong
những giờ cầu nguyện khác.
Với con, Thao
Luyện Nhẹ Nhàng là những bước chân chập chững trong đời sống cầu nguyện,
sau khi tham dự khoá Thao Luyện Nhẹ Nhàng đầu tiên, con giữ luôn thói quen
cầu nguyện mỗi ngày. Trước đó, con muốn tập làm quen cầu nguyện với Kinh
Thánh nhưng không biết bắt đầu từ đâu? Bắt đầu như thế nào? Lấy tài liệu
từ đâu? Cầu nguyện ra sao? Làm sao con có thể tự kỷ luật ḿnh để trung
thành với giờ cầu nguyện mỗi ngày? Những khi gặp khó khăn trong giờ cầu
nguyện con biết chia sẻ với ai? Và ai sẽ là người nâng đỡ và đồng hành
với con trên con đường đi t́m Chúa qua giờ cầu nguyện mỗi ngày đó? Tất cả
những khúc mắc, ưu tư, khó khăn đó đă được giải tỏa qua khoá Thao Luyện
Nhẹ Nhàng đầu tiên. Thiên Chúa đă ban cho con quá nhiều an ủi thiêng
liêng (consolation) ngay trong khoá đầu, Ngài như một người t́nh bị hất
hủi bỏ rơi, thiếp đi v́ mỏi ṃn chờ đợi bây giờ mới được gặp gỡ nhau, tay
trong tay, mặt đối mặt, bây giờ t́nh mới đáp t́nh, Ngài bừng tỉnh hồ hởi
trao ban…. và trao ban một cách phóng khoáng cho dù người nhận không đủ
sức để nhận hết, cho dù bàn tay người nhận quá nhỏ, quá dơ để nhận lănh.
Phần con, vui sướng và ngạc nhiên v́ nhận lănh quá nhiều, hoan hỉ với
những viên kẹo ngọt của t́nh yêu, vị ngọt thấm sâu tận đáy tâm hồn th́ dại
dột ǵ mà ḿnh lại giă từ giờ cầu nguyện mỗi ngày cho dù là hết khóa? Đời
sống cầu nguyện của con được bắt đầu từ đó!
Trong phần “Chuẩn
Bị Cho Thao Luyện Nhẹ Nhàng III” cha Joseph Tetlow có nói Thao Luyện Nhẹ
Nhàng không chỉ giúp người tham dự giữ được
“thói quen” (cầu nguyện) họ đang có mà là tiếp tục một
“lối sống” (cầu nguyện).
“Thói quen”
th́ có thể thay đổi c̣n “lối sống”
th́ đă ăn vào xương vào tủy và khó có thể thay đổi được, khi thay đổi lối
sống, ḿnh không c̣n là ḿnh nữa. Thí dụ một người đi làm ca đêm thường
có thói quen ngủ ban ngày, sau một thời gian dài anh ta đổi làm ca sáng
th́ anh ta lại trở về thói quen cũ là ngủ vào ban đêm. C̣n lối sống của
người Việt Nam là ăn cơm phải có nước mắm trong mỗi bữa ăn, khi không c̣n
cơm và nước mắm nữa th́ người Việt tha hương vẫn sống được nhưng anh ta
cảm thấy thiếu thốn một thứ ǵ đó thân thương trong cơ thể, như thiếu hơi
thở, như thiếu t́nh thương, như thiếu lời ru của mẹ hiền. Dù anh ta vẫn
sống, vẫn thở, vẫn tồn tại nhờ bơ, sữa, hamburger, thịt bít tết … nhưng
anh ta có cảm giác ḿnh không c̣n là ḿnh nữa, ḿnh không c̣n là Con Rồng
Cháu Tiên của cơm ngày ba bữa với rau luộc chấm nước mắm nữa. Lúc đó anh
ta biết ḿnh đă bị lai căng một cách bất đắc dĩ. Khi được trở về với cơm
và nước mắm trong một căn pḥng tuyết phủ đầy sân, anh ta hít hà mùi nước
mắm thơm tho và vui sướng biết ḿnh vẫn c̣n là người Việt. Cái khác nhau
của “thói quen”
và “lối sống” là thế đó!
Ơn gọi của người Kitô hữu là cầu nguyện gặp gỡ Chúa “mỗi
ngày” trong đời sống thường nhật chứ không chỉ một vài ngày
trong năm ở trên núi cao. Ơn gọi của Người Kitô hữu là xây dựng một đời
sống cầu nguyện cho chính ḿnh chứ không phải là một thói quen rảnh th́
làm, bận th́ thôi! Khi không có đời sống cầu nguyện, người Kitô hữu vô
t́nh hay hữu ư đă sống như một người bị lai căng, bị đời hóa. Khi không
có đời sống cầu nguyện, người Kitô hữu vẫn măi măi chỉ dừng lại ở “đức tin
nghe nói” chứ chưa tiến lên “đức tin kinh nghiệm” *.
Con nh́n thấy được
cao vọng của tác giả viết chương tŕnh Thao Luyện Nhẹ Nhàng là giúp người
tham dự có một chương tŕnh rơ ràng được liên kết chặt chẽ với nhau trong
ṿng 14 tuần, có một phương pháp cầu nguyện với Kinh Thánh hẳn hoi, và sau
chương tŕnh đó, tác giả hy vọng người tham dự sẽ có một đời sống cầu
nguyện thường xuyên trong đời sống hàng ngày của ḿnh cho dù là kết thúc
khoá chứ không chỉ dừng lại ở một thói quen cầu nguyện mỗi ngày trong một
thời gian ngắn.