ĐH 2009.01 | Giáo Dân Ngày Nay - Những Người Đồng Chia Sẻ Trách Nhiệm Mục Vụ Của Hội Thánh

 

Trang chính Bao DH 2009 2009-01
.

Mùa Chay

Hạ Uy Di

 
 

Mùa Chay 2009

Tôi ngồi đây nhìn ra biển và nhìn Thánh Giá trên nóc cao nhà thờ Thánh Augustine, Waikiki. Thánh Giá và tôi cùng nhìn ra biển, biển mênh mông, biển lớn rộng bao la. Biển hôm nay xanh biếc với những con sóng bạc đầu trắng xóa, lốm đốm trên mặt biển. Mặt biển xanh êm ả và bình thản, cho tôi một cảm giác xa vời thật nhẹ nhàng. Thánh Giá trên nóc cao nhà thờ, ngày ngày tháng tháng nhìn ra biển. Thánh Giá chắc cũng thấy biển đẹp, rất đẹp. Biển đẹp theo con nắng ngày hè, biển đẹp trong cơn mưa mùa đông. Biển đẹp khi hoàng hôn về, biển đẹp với trăng tròn đêm xuống, biển đẹp khi bình minh vừa ló rạng. Biển mang một sức mạnh khôn cùng của nước, chẳng nước soi mòn được đá đó sao?

Hôm nay là ngày Lễ Tro, đầu mùa chay. Trên trời cao, có lẽ Chúa Giêsu đang nhớ về cuộc đời ba mươi ba năm của mình. Hai ngàn không trăm lẻ chín năm về trước, Chúa Giêsu bắt đầu bước vào giai đoạn cuối cùng của cuộc hành trình trên trần thế. Lúc đó, chắc Ngài đã sẵn sàng đối diện với mọi thử thách, mọi đớn đau, mọi sỉ nhục và những thất vọng ê chề mà loài người đã mang đến cho Ngài. Chén đắng của Ngài, Ngài đã uống, uống trọn vẹn, uống cạn, uống hết. Chúa Giêsu đã uống chén đắng trong tinh thần vâng phục, với niềm tin tưởng tuyệt đối nơi Cha Ngài.

Còn tôi thì sao? Tôi có sẵn sàng uống chén đắng mà cuộc đời đang dành cho tôi không? Thật là khó để mà trả lời. Nhìn lại cuộc hành trình năm mươi bốn năm qua của đời tôi. Những cơ hàn thời thơ ấu, bữa đói, bữa no, lang thang như trẻ mồ côi, đầy nhục nhằn đói khát. Đói khát những bữa cơm no, đói khát một mái gia đình có cha mẹ, yêu thương và đầm ấm. Nghĩ lại, tôi ngỡ là chén đắng của tôi, tôi đã uống cạn.

Lớn lên, như mọi người, tôi lập gia đình rồi sanh con đẻ cái, với một ước mơ đơn giản cho một mái ấm an bình. Thời cuộc xoay vần, đời sống hôn nhân đem nhiều ngỡ ngàng khốn khó. Chồng tôi với lối làm ăn thiếu cân nhắc, đã tạo ra những cơn bão táp đảo lộn yên bình của gia đình. Chồng tôi làm nhiều và mất mát cũng nhiều. Mất nhiều hơn được. Anh mất mà cả các con tôi, và tôi cũng mất mát không kém. Các con tôi thiếu vắng hẳn người cha trong gia đình, tôi thiếu đi tình ấp ủ chia sẻ của vợ chồng. Những khó khăn dồn dập, gánh nặng đè lên hai vai, tôi tưởng đã ngã gục. Một tay cố bơi chèo níu kéo, chống đở, một tay vun sới giữ gìn mái ấm gia đình cho các con. Cố gắng thật nhiều, đôi khi tưởng như vô vọng. Thất vọng chồng chất ,những buồn lo, đầy sự cô đơn. Một lần nữa, tôi ngỡ là chén đắng của tôi, tôi đã uống cạn.

Con cái tôi nên khôn lớn và bổng nhiên xa cách, lạnh lùng. Vợ chồng không còn mặn nồng chăn gối. Chồng tôi vẫn mãi như một con thiêu thân, mê hoặc bởi ánh sáng ảo tưởng của danh vọng và tiền bạc. Ngoài những con số của đồng tiền và toan tính lợi hại, chồng tôi chẳng còn gì thân thương để chia sẻ, để tâm tình với tôi. Chúng tôi sống với nhau không linh hồn và vô tri giác. Tôi không muốn các con tôi bị thiệt thòi, chia lìa xa cách bởi thiếu cha hay vắng mẹ. Tôi nhẫn nại đợi chờ, cầu xin cho một nhiệm mầu, giúp chồng tôi thay đổi, và thức tỉnh. Cái gia đình nhỏ bé của tôi đè nặng trên vai, sức tôi như không còn đủ để níu kéo, nhiều lần đã muốn buông xuôi. Thương con, thương ngày tháng qua với bao công vun sới. Tôi vẫn tiếp tục chịu đựng trong hy vọng.

Đau khổ, cô đơn bởi những xa cách lạnh lùng, vô tâm và thờ ơ của chồng con. Đau khổ với những mất mát tinh thần và vật chất. Tôi một lần nữa nâng chén đắng và tưởng đã uống cạn. Hạnh phúc thật đơn giản mà tìm mãi không thấy, kiếm hoài không ra. Có lẽ, chén đắng của tôi, tôi càng uống càng đầy thêm, không vơi đi và cũng không cạn. Chén đắng này, dù muốn hay không, tôi vẫn phải nâng lên và uống. Chén đắng của tôi, tôi phải uống, uống một mình, không thể chia sẻ với ai. Uống một mình cho đến cạn, chén đắng mới trở nên trọn vẹn.

Chúa Giêsu khi xưa lúc mới ra đời, chắc Ngưòi cũng chẳng bao giờ ngờ đến chén đắng mà Chúa Cha đã trao cho Ngài. Người có quyền chọn lựa uống cạn hay chối từ không uống. Nhưng Chúa Giêsu đã tự do nhận lấy chén đắng cho mình, một sự chọn lựa thật rõ ràng. Nâng chén đắng trên tay, Chúa Giêsu uống không phân vân suy tính. Chén đắng Người uống chứng minh một vâng phục tuyệt đối. Chứng minh một tình yêu bao la, một tình yêu không biên giới, và không bao giờ cạn. Tình yêu này đã được tuôn đổ từ cõi đời đời trên trời cao. Như là một sự an bài, cầm chén đắng trên tay mà lòng tôi đầy phân vân lo sợ, không uống thì bao giờ mới cạn, uống thì khó nuốt mà uống mãi cũng không vơi.

Biển rất mênh mông, rộng lớn, nhưng biển cũng có giới hạn của nó. Biển có bờ bên này và bờ bên kia. Còn tôi, với tầm mắt giới hạn của loài người, tôi chỉ nhìn thấy được bờ bên này, nhưng không thể thấy bờ bên kia. Tôi chỉ thấy đắng cay đời tôi đầy chất ngất, biết đến bao giờ mới cạn? Cầm chén đắng trên tay, tôi thấy sao mà đầy quá, uống tới bao giờ mới hết. Chén đắng có cạn tôi mới thấy được đáy cốc. Như biển có cạn, tôi mới thấy được bờ cát của hai bên. Biết đến bao giờ biển mới cạn?

Hôm nay bắt đầu vào mùa chay. Tôi đón mùa chay bằng nước mắt. Nước mắt cho tôi, cho chồng tôi, cho các con tôi và cho CHÚA với bốn mươi ngày khổ nạn. CHÚA qua bốn mươi ngày khổ nạn bằng cái chết đau thương trên Thập Giá. Để rồi NGÀI đã sống lại. Sống lại trong vinh quang và vĩnh cửu. Chén đắng của NGÀI, NGÀI đã trân trọng uống cạn, uống một mình và uống hết, để đáy cốc hiện ra một ân sủng tuyệt vời từ CHA NGÀI ban tặng cho NGÀI.

Năm mươi bốn năm qua, chén đắng của tôi đầy nhiều hơn vơi, chưa cạn nên tôi không thể thấy được ân sủng nơi đáy cốc. Tôi cũng giống như các Tông Đồ xa xưa của CHÚA, rất yếu đuối và khờ khạo, nên chỉ muốn vội vàng uống cạn chén đắng, để xong rồi sẽ được ân huệ trao ban, hưởng vinh quang, thanh nhàn sống với CHÚA và bên CHÚA.

Lạy CHÚA, trong mùa chay này, xin cho con nhận thức được tình yêu vô biên mà CHÚA dành cho con. Cho con lòng can đãm chấp nhận chén đắng mà CHÚA trao. Để con biết trân trọng nâng chén đắng lên, uống khoan thai và bình thản, không vội vàng, hấp tấp. Để con biết thưởng thức vị ngọt ngào êm thắm sau khi nuốt trọn vẹn một ngụm đắng cay. Để con nhìn ra những ân sủng mà CHÚA đã cho con. Để con tiếp tục phấn đấu. Để con sẽ không nản lòng bỏ cuộc. Để con biết sống đời phục vụ như ý CHÚA muốn. Để con biết hân hoan chấp nhận, không buồn chán, hay than van. Và để con thấy CHÚA trong những người làm con đau khổ.

Nắng chan hòa trên mặt biển, Biển lung linh vui. Những hàng dừa đùa cợt, đong đưa trong gió. Thánh Giá và tôi vẫn nhìn ra biển. Biển xanh, xanh biếc mầu hy vọng cho một ngày mai rồi sẻ đến.


Hạ Uy Di