|
Tôi không bao giờ
nghĩ
là ḿnh cộng
tác với
báo
Đồng
Hành lâu
như
vậy.
Tôi sợ
cam kết,
tôi biết
tính ḿnh “khi vui th́
ở,
khi buồn
lại
đi.”
Thế
mà gần
10 năm
trời
vẫn
gắn
bó với
báo dù rằng
báo chỉ
có vài người
mà phải
lo
đủ
mọi
chuyện.
Nhiều
lúc tôi chán nản
v́ thấy
nhiều
việc
quá mà không
được
sự
hỗ
trợ
của
nhiều
người,
nhưng
nghĩ
lại
là làm việc
cho Chúa mà không phải
múa tối
ngày th́ cũng
c̣n khoẻ
lắm
rồi.
Có lẽ
mang tâm trạng
này nên bây giờ
tôi vẫn
tiếp
tục
làm báo, nhưng
làm v́ bổn
phận
chứ
không có “lửa
trong tim”, không có sự
mở
ḷng, và cũng
chẳng
có niềm
vui
trong tâm hồn.
Trong số
báo
đầu
năm
2008 này, Phương
Hà hỏi
tôi muốn
viết
bài chia sẻ
hay viết
thư
toà soạn.
Tôi chọn
thư
toà soạn
v́ nghĩ
rằng
bài viết
không cần
tâm sự,
không phải
mất
công “nấu
cháo ḷng.” Nhưng
khi bắt
đầu
đặt
bút viết
th́ lại
mang một
tâm t́nh khác hẳn.
Tôi thấy
ḿnh chỉ
biết
trách cứ
người
khác mà không nghĩ
đến
những
ǵ ḿnh nhận
được.
Tôi chỉ
muốn
ăn
mà không muốn
nấu;
mỗi
tuần
một
tô phở
cũng
đă
bỏ
bê bao nhiêu năm
rồi.
C̣n cháo ḷng th́ bao lâu rồi
bếp
vẫn
lạnh,
nồi
niêu vẫn
c̣n
treo đó.
Nhận
được
bài của
các cha, các anh chị
em gởi
về,
tôi cảm
thấy
ḷng ḿnh áy náy, băn
khoăn
v́ thấy
ḿnh sao thụ
động
quá, sao ḿnh hay nhớ
trách người
mà lại
quên trách ḿnh. Thấy
báo không
được
sự
ủng
hộ
tích cực
của
các anh chị
em trong cộng
đoàn Đồng
Hành, tôi cảm
thấy
không c̣n hứng
thú, không c̣n sinh lực
trong việc
viết
lách, chẳng
c̣n muốn
chia sẻ
những
cảm
nhận
của
ḿnh với
mọi
người.
Tôi tự
hỏi
tại
sao tôi có thể
thờ
ơ
như
vậy
trước
bao nhiêu diễn
tiến
đang
xảy
ra trong cộng
đoàn
Đồng
Hành?
Tại
sao tôi
được
nhận
thật
nhiều,
thật
chứa
chan t́nh Chúa t́nh người
qua cộng
đoàn
Đồng
Hành mà nay tôi như
muốn
trốn
vào “động
hoa vàng”
để
an thân,
để
ôm trọn
một
ḿnh mà không chia sẻ
cho ai? Tại
sao tôi chán nản
khi thấy
tờ
báo
được
ít người
ủng
hộ, mà lại
không vui mừng
v́ những
thành quả
tốt
đẹp
đang
xảy
ra: chương
tŕnh Thao Luyện
Nhẹ
Nhàng, Canh Tân
Đời
Sống
Hôn Nhân, Caritas, Cura Personalis, và một
bắt
đầu
đầy
phấn
khởi
của
khoá JJJ (Java, Jazz, and Jesus). Trước
những
thành quả
tốt
đẹp
này, sự
chán nản
của
tôi về
tờ
báo thật
là vị
kỷ.
Báo phải
là sợi
giây liên lạc,
là tiếng
nói của
cộng
đoàn
Đồng
Hành, và tôi cần
phải
bỏ
cái vị
kỷ
của
ḿnh
để
đóng
góp vào những
việc này.
Thư
Toà Soạn
gởi
đến
các bạn
như
một
lời
đoan
xác là dù
đường
xá gập
ghềnh,
dù gay go đến
thế
nào
đi
nữa,
báo
Đồng
Hành mong muốn
vẫn
là nhịp
cầu
đưa
các bạn
đến
với
Chúa, và
đưa
Chúa
đến
với
các bạn.
Riêng tôi như
được
một
sức
sống
mới
thôi thúc
để
tiếp
tục
làm công việc
mà tôi
được
mời
gọi,
công việc
mà tôi yêu thích, cho tới khi nào bị
lay-off th́ mới
chịu
thất
nghiệp!
Và cũng
hy vọng
là các bạn
không trách tôi dài ḍng với
lá thư
toà soạn
này v́ chắc
cũng
chỉ
xảy
ra mười
năm
một
lần
mà thôi!
Kim-Giao
|
|