Ngồi
bên cửa
sổ
ngắm
thu sang
Có rặng
cây xanh, có nắng
vàng
Rồi
muà đông
đến, muà
đông
đến
Một
năm dương thế
lại
sắp
tàn,
Không giấu,
không che lấp
tuổi
trần
Lòng người
con Chúa chẳng
bâng khuâng,
Ngày nào còn
thở, còn
tha thiết
Nhiều
năm, nhiều
tuổi,
nhiều tình
thân.
Cuộc
sống
nào đâu
có đẹp
hoài
Con đường
theo Chúa lắm
chông gai
Ngay trong
Nhà Chúa nhiều
trở
ngại
CAIN giết
em mình, thưở
sơ khai ...
Từ
đó,
giòng sông đã
đục rồi
Vì lòng ganh
tị vẫn
sục
sôi!
Chao ôi! nếu
biết
là hư ảnh
Có hại
nhau chăng
giữa cõi
đời?
Cho nên Thầy
chết
giữa
gian trần
Máu Thầy
nhuộm
thắm
cả
toàn thân.
Tiếng
gọi
đầu
tiên khi sống
lại:
Maria! Maria!
con giật
mình!
Con nghe hơi thở
và mùi tóc:
Dấu
hiệu
huy hoàng buổi
Phục
Sinh
Cho con trìu
mến những
dấu
đinh
Mỗi chiếc
đinh sâu: một
khối
tình
Có Thầy,
con thấy
vạn
trăng sao
lấp lánh
đất
trời,
đẹp
biết
bao!
Hoa cười
trong tiếng
nhạc
ru êm
Gió hát lời
ca vọng
bên thềm
...
Con đâu
có muốn gì
hơn nữa
Lửa
đốt
lên rồi,
Lửa
Trái Tim!
Mặc
tiết
Thu về,
mặc
lá rơi
Dù cho cảnh
vật
có đổi
dời
thì Thầy
vẫn
giữ
lời
trung tín:
“Thầy
ở
bên con đến
muôn đời”
...
|