Trang chính
Bao
DH
2007
2007-04 |
|
. |
|
Thư Ban Phục Vụ
|
|
|
|
|
|
|
.. |
|
|
|
|
|
Đời sống hôn nhân là
một ơn gọi và bậc sống thật quý báu trong Giáo Hội song song với đời
sống tu trì tận hiến cho Chúa. Tuy vậy, duy trì và sống trọn Bí Tích
Hôn Nhân trong thế giới và xã hội hôm nay là một thách đố thật lớn lao
. Cộng Đoàn Đồng-Hành của chúng ta trong những năm qua đã quan tâm nhiều
về mục vụ gia đình khi nhìn ngắm môi trường và xã hội mình đang sống.
Đâu là mời của Chúa trong sứ mạng đem Tin Mừng đến cho các gia đình?
Với thao thức đó, đã gửi 10 cặp trong Cộng Đoàn tham dự
khóa Marriage Renewal Workshop tại Seattle Washington, giáo xứ St.
Madeleine Sophie, nơi phát sinh ra chương trình Canh Tân Đời Sống Hôn
Nhân (CTĐSHN). Qua khóa đó, chúng tôi có cơ hội canh tân đời sống hôn
nhân của chính mình, đồng thời nghe được lời mời gọi giới thiệu khóa
này với các cộng đoàn và giáo xứ Việt Nam.
Khóa thử nghiệm đầu
tiên đã được tổ chức tại Giáo Xứ Trái Tim Vẹn Sạch Trái Tim Đức Mẹ tại
Woodlynne, New Jersey vào tháng 8, năm 2006 do cha quản nhiệm Giuse
Nguyễn Phú An bảo trợ và tận tình ủng hộ về mọi mặt. Kết quả là từ
ban tổ chức cho đến tham dự viên ai cũng nhận được bao nhiêu là hồng
ân và niềm vui của Thiên Chúa Emmanuel luôn luôn hiện diện với các gia
đình trong mọi lúc thăng trầm. Tháng 8, năm 2007 vừa qua Giáo Xứ Trái
Tim Vẹn Sạch Đức Mẹ và Cha An lại một lần nữa bảo trợ và tổ chức khóa
II với sự cộng tác chặt chẽ của các anh chị em Đồng Hành. Hai khóa
này đã được nối tiếp bằng khóa III tại Nam California vào đầu tháng
11, năm 2007. Sau những khóa này, BanTuyên Úy của chương trình
CTĐSHN đã được thành lập gồm có: cha Nguyễn Phú An, cha Uông Quang
Lượng, CSsR, cha Nguyễn Hùng, SJ, và thầy Sáu Nguyễn Trọng Kim (New
Jersey).
Ban Gia Đình bắt đầu
nhìn thấy rõ hơn nhu cầu của các gia đình, nghe được những tiếng than
khóc của các gia đình đang gặp khó khăn, và đụng chạm được vào thực tế
của mục vụ gia đình. Đồng thời Lời Mời Gọi của Chúa Kitô cũng khẩn
thiết hơn. Chúa đang có Ước Mơ gì cho các gia đình? Làm sao Cộng
Đoàn chúng ta có thể hiện diện và chăm sóc các gia đình một cách thiết
thực và hữu hiệu hơn? Chúng ta sẽ đáp trả thế nào lời mời gọi này ?
Khoá Canh Tân Đời Sống Hôn Nhân có phải là một trong những khí cụ
chúng ta có thể dùng để phục vụ các gia đình trong các giáo xứ địa
phương? v.v….
Chúng tôi nhận ra
những thách đố và những khó khăn trước mặt. Phục vụ cho các gia đình
quả là một hành trình “Lao Mình về Phía Trước.” Những câu hỏi như: làm
sao chúng ta có thể đến gần hơn với các giáo xứ và các cha quản nhiệm
để cùng cộng tác với các Ngài trong mục vụ gia đình? Làm sao chuẩn bị
và đào tạo anh chị em để ra đi phục vụ với tinh thần của Chúa Kitô?
v.v…đang được mang vào nhận định để tìm một đường lối phục vụ cho
tương lai. Mặt khác, chúng tôi cũng thật phấn khởi nhận ra Chúa
đang đồng hành với mình . Ngài luôn luôn tích cực tạo dựng các gia
đình trong chương trình và Ước Mơ của Ngàị Xin Chúa tiếp tục hướng
dẫn Cộng Đoàn chúng ta trong việc phục vụ các gia đình và xin cho Danh
Ngài được cả sáng mỗi ngày một hơn.
Thay mặt Ban Gia
Đình,
Vũ Đức Hưng/Kim-Anh
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Anh chị
em Đồng
Hành thân mến,
Họp
mặt
Đồng
Hành vùng Tây Nam năm
nay với
chủ
đề
Lao Mình Về
Phía Trước
mang đến
trong tôi hai cảm
giác, sợ
và phấn
khởi.
Sợ
vì nghĩ
rằng
mình phải
làm việc
nhiều
hơn.
Người
sống ở
vùng Nam Cali thì khi nào cũng bận.
Bận
với
việc
chăm
sóc các con, việc
nhà cửa,
việc
sở
làm, việc
cộng
đoàn,
việc
đình
đám,
bây giờ
nghe thêm việc
thì sợ
lắm.
Chắc
chắn
là thêm việc
rồi
khi nhìn qua các
đề
tài. Các đề
tài của
những
ngày họ
mặt
vùng, mời
gọi
mỗi
ngừời,
mỗi
nhóm nhìn vào những
tài năng,
chọn
lựa,
giấc
mơ
của
Chúa dành cho mình, cho nhóm. Khi thấy
tài năng,
thời
giờ,
sức
khoẻ
của
mình là những
món qùa của
Chúa, trong lòng có những
tiếng
kêu rất
nhỏ.
Tiếng
kêu của
ước
ao. Ước
ao phục
vụ,
ước ao chọn
lựa
điều
Chúa mong mỏi.
Lại
thêm việc.
Phấn
khởi
vì biết
Chúa tin tưởng
và mời
gọi
cùng cộng
tác vào chương
trình của
Chúa. Chương
trình mang tình yêu Chúa va tin mừng
cứu
độ
của
Thiên Chúa cho mọi
người.
Chương
trình to tát như
vậy
mà Chúa cần
tôi cộng
tác với
Chúa trong cái khả
năng
hạn
hẹp
của
tôi. Chúa mời
gọi
tôi vì Chúa coi tôi là một
người
bạn
rất
thân của
Ngài. Ngài muốn
chia sẻ
ước
mơ
của
Ngài. Chúa mời
gọi
tôi chiến
đấu
với
Ngài, cùng gian khổ
với
Ngài và cùng vinh quang với
Ngài.
Phấn khởi
vì Chúa mời
gọi
nhiều
người.
Bên cạnh
tôi có những
người
bạn
cùng chung một
chí hướng
cao đẹp.
Tôi thấy
những
tấm
gương
hăng
say đáp
lại
lời
mời
gọi
chiến
đấu
với
Chúa. Những
người
bạn
này vui khi tôi vui, an
ủi
và nâng đỡ
tôi, khi tôi gặp
khó khăn;
giúp tôi khám phá khả
năng
của
tôi; thách
đố
để
tôi phát triển
con người
của
tôi.
Khi tôi gần
Chúa, gần
anh chị
em cùng chí hướng
thì tôi suy nghĩ,
hành động
ăn
nói giống
Chúa hơn.
Điều
tốt
thì kéo theo sự
tốt,
điều
xấu
thì lan ra ảnh
hưởng
xấu.
Tôi cần
có nhiều
người
bạn
cùng chí hướng.
Tôi ước
ao có thêm nhiều
bạn
cùng chí hướng.
Lao Mình Về
Phía Trước
với
tôi không chỉ
la một
hành động,
nhưng
nó là một
tiến
trình đáp
lại
mời
gọi.
Nếu
tôi chỉ
nghĩ
Lao Mình Về
Phía Trước
là hành động,
là công việc,
tự
nhiên tôi
muốn cân
đo
mọi
thứ.
Tôi nghĩ
đến
thành công, thất
bại;
tôi cân nhắc
đến
lời
lỗ.
Thành công thì tôi cho là tôi giỏi.
Thất
bại
thì tôi đổ
lỗi
cho người
này, người
kia. Tôi trở
nên tự
cao hoặc
thất
vọng
vì thấy
đây
là việc
của
tôi làm cho Chúa. Nguy
hiểm
hơn
nữa,
tôi chú tâm quá nhiều
vào thành công và quên
đi
nhu cầu
của
các anh chị
em khác đang
cùng tôi đồng
hành. Tôi dễ
bị
rơi
vào cái bẫy
của
chia rẽ
và xa cách nhau; còn
đâu
là lý tưởng
cộng
tác vào chương
trình to tát của
Chúa.
Lao Mình Về
Phía Trước
là một
tiến
trình của
việc
đáp
lại
lời
mời
gọi.
Nó bắt
đầu
từ
trạng
thái sẵn
sàng đáp
trả
của
con tim. Sau
đó
là sự
tự
do đáp
lại
ước
muốn
được
cộng
tác vào kế
hoạch
củaThiên
Chúa. Đáp
lại
lời
mời
gọi
không phải
là chấp
nhận,
hoặc
không chấp
nhận
lời
mời
gọi,
nhưng
là làm gì trước
lời
mời
gọi
đó.
Tôi được
tự
do để
đáp
lại
lời
mời
gọi
một
cách đầy
sáng tạo.
Khi Ngài đã
chọn
và mời
gọi
tôi thì Ngài không bao giờ
muốn
tôi xa Ngài, xa cộng
đoàn.
Chắc
chắn
là có những
lúc tôi mỏi
mệt,
chẳng
muốn
làm gì cả.
Chúa muốn
tôi hiện
diệân
với
Ngài, hiện
diện
trong cộng
đoàn.
Chúa và bạn
hữu
muốn
nâng đỡ,
và săn
sóc tôi. Như
vậy,
khi Lao Mình Về
Phía Trước
thì tôi cũng
để
ý đến
việc
chăm
sóc lấy
bản
thân tôi, chăm
sóc gia đình
và chăm
sóc bạn
hữu.
Họp
mặt
vùng năm
nay giúp tôi
xác tín là Chúa chọn
và m ời
tôi cộng
tác với
Ngài. Ngài
ước ao
tôi sống,
hiện
diện
và lớn
lên trong Cộng
Đoàn
Đồng
Hành. Trong cộng
đoàn
này tôi được
chăm
sóc và chăm
sóc người
khác. Tôi ước
ao có thêm nhiều
bạn
cùng chí hướng
để
rồi
cùng nhau Lao
Mình Về
Phía Trước.
Trương
Dũng
Trưởng
Vùng Tây Nam
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Dear companions in
Christ,
The year is coming
to an end. For me, this was a special one because of many significant
events. But the one thing that made it different from many previous
years was the strong recognition of God’s concrete grace, blessing,
and gifts for me. God gave me a compass of confidence, of trust, and
of companionship. I would like to share my experience with you. I also
invite you to review the year along with me to identify your own God’s
gifts.
I like to think of
myself as a fairly structured and organized individual. I like to set
goals for myself and focus on achieving them. I would like to control
my destiny as much as possible. My goals were fairly ordinary,
challenging but achievable; finish my bachelor degree in four years,
obtain a master, have a stable job, and own an apartment/home. A
normal lifestyle, don’t you think? When I reflected on the past years,
I came to the realization that God has blessed me with many things.
Everything I wished for I got it. However, this year I started to see
that many things happened were not what I have planned and were not
within my control. It was very different from what I am used to.
Looking back, as much as I would like to take credit for the things
that have happened, it God who planned and created everything for me.
It started in April
with the invitation to represent World CLC at the 9th International
Youth Forum in
Rome
sponsored by the Pontifical Council for the Laity. It was one of those
life changing experiences that I will never forget. The experience
made me realize how being in Dong Hanh - CLC for the past ten years
have led me to deepen my spirituality and enlarge my mental capacity
to embrace people all over the world.
Getting to Rome was
not smooth but full of delays. It was the chaos that made me realize
that I could not control everything. My first leg out of Washington
Dulles was canceled. I finally got to Paris; however, I missed my
connection because my flight was late. I was stuck in Paris for a few
hours and I was stranded. The experience was even worse when I could
not get in touch with anyone because of the international boundaries.
Out of all places to be stuck, I was stuck in a non-English speaking
country. I had to figure out how to use a French calling card to
notify a Jesuit, Cha Tri Nguyen S.J., who was at the airport in
Rome waiting to pick me up. I have not encountered this
language problem since I first arrived in the U.S. 17 years ago.
During this troubled time, I met an American woman who was facing even
more difficulties with her travel. We were able to support one
another.
When I finally
arrived in
Rome,
“ông ngoại”
Julian Elizalde S.J., picked me up and had everything planned out for
me. He arranged a place for me to stay, gave me several awesome tours
of Rome, fed me, got me in touch with
the right people so I can get to Mondo Migliore (where the 9th
International Youth Forum was held). I don’t know what I would have
done without him. Ông ngoại
oi, thanks for everything!
At the conference, I
found God’s presence in many people I met. But there were two
presenters who left lasting impressions in me. First is Professor
Michael J. Naughton of
University of
St. Thomas,
Saint Paul, Minnesota who spoke on the significance of work and human
life. He took the subject of work and distinguished different ways of
looking at it; work as a job, work as a career, and work as a
vocation. When work is a job, we’re seeking economic returns. This
life style produces leaders as materialist bureaucrats. Moreover, we
view leisure as amusement and escaping reality. We focus on
gratification and focus on what we have instead of who we’re becoming.
When viewing work as career, we seek a psychological reward. In this
perspective, workers are great achievers. To them, leisure is a
function of rest in order to “sharpen the saw” to become more
productive. Professor Naughton called this careerism, focus on doing
over being. One could be great business man, but a spiritual dwarf.
Finally, work as vocation. Vocation is a calling to give, a call to
love, and to be whole. We are called to work, to exercise our work for
others. We must use our gifts for others. Professor Naughton compared
work to a vocation as leisure to contemplation. Successful leaders
possess two key characteristics, resolution and humility. Through
Professor Naughton’s lecture, I am encouraged to find my vocation in
life—God’s plan and purpose for me in this world, and share my gifts
with others. It is an ongoing process, but with my desire and trusting
in God as well as His providence, I will discover God’s purpose for me
in life.
The other memorable
speaker at the forum was a young adult in her early 20s named Idy. She
gave her testimony of her work bearing witness to Christ. Idy earned
her living as a housekeeper. Although the job is simple and not highly
regarded by many, she performed it with passion and with so much love.
She was able to do so because of her faith in God. Open to be a
witness to Christ, she let God used her as an instrument to convert
the people she works for. I was moved by her simple and humble life,
yet God used her to do His very important work.
God has a way of
preparing us for the future. In my case, the forum was preparing me
for what was coming. Right after I came back from Rome, my manager has
put me on a task that does not require much thinking. In normal
circumstances, I would have confronted my manager by calling him out,
either quit my job or request to change to another group within the
company. But Idy’s humility taught me the value of the work and
learning to let go and let God. Seeing so many young adults my age in
other countries struggle to find a job, I felt ashamed. I am not
allowed to complain. I realized that it is more in my attitude than
the task at hand. Through these lessons, I was able to accept the task
given to me and did it with great love. Although the task was very
mundane, with the grace of God, I was able to complete it with great
care and inner peace.
There were several
more instances where things did not settle according to my desire
throughout the year. However, looking back, God had a plan for me and
those incidents turned out to be blessings. God works in mysterious
ways. Those ways are beyond my understanding but I know it is the best
way for me. I am slowly starting to learn accepting these undesirable
circumstances, because in it, God’s will can be found. If I have
patience and trust, God, my companion, will lead me.
V.T.T.
Ban Tài Chánh
|
| |