|
Ngày 13 tháng 10 vừa
qua, gia đình
mình lại
1 lần
nữa
được
đón
Chúa và bạn
của
Ngài, lần
họp
nhóm hàng tháng này
đặc
biệt
hơn
mọi
khi 1 chút vì sau khi dân ta họp xong thì
sẽ
có CLC của
New England và Exco
đến
thăm
dự
phần
Thánh Lễ
và ăn
tối
với
nhóm.
Mặc
dù dự
tính đầu
tiên không phải
làm ở
nhà mình mà là nhà 1 người
khác, nhưng
việc
đổi
chỗ
sát ngày đã
không làm mình vắt
chân lên cổ
và thiếu
bình tĩnh.
Trái lại
mình thấy
thật
sốt
sáng, điều
đầu
tiên mình để
tâm vào là chương
trình cho các con. Ngày họp
sẽ rơi
vào ngày Oct 13, còn gì tuyệt bằng
cho các con học
biết
về
ngày Đức
Mẹ
hiện
ra ở
Fatima và việc
lần
chuỗi
Mân Côi. Thế
là có chuyện
cho con bé nhà mình và mình lai rai trong tuần,
hai mẹ
con cắt
gián, tô màu và mình giải
thích từ
từ
cho con biết
mình đang
làm gì. Con bé thích thú và hăng
hái với
những
hình ảnh
mặt
trời,
hình Thánh Gia, rồi
những
đám
mây đen,
mây xám để
kể
về
trận
mưa
hôm Đức
Mẹ
hiện
ra, rồi
cắt
dán hình ảnh
hỏa
ngục,
chuẩn
bị
những
cái dù to nhỏ,
vẽ
và cắt
một
cây sồi
to dán vào ghế
chuẩn
bị
cho ai đó
làm Đức
Mẹ
đứng
lên ghế
này ... Rồi
2 mẹ
con đi
mua các hạt
đủ
màu, các Thánh Giá tí hon, rồi
đếm
đủ
số
hạt
cho từng
chuỗi,
cắt
sẵn
dây để
vào 20 túi sandwich cho các bạn
làm tràng hạt.
Sự
chuẩn
bị
cho các con thật
chẳng
uổng
công, cuối
cùng các con
mỗi
đứa
một
túi đồ
nghề
để
làm tràng hạt
cho chính mình, step by step,
đứa
lớn
phụ
đứa
nhỏ,
chờ
đợi
nhau mà làm, team work, spiritual work! Rồi
các con đã
có cho mình 1 tràng hạt
và cả
5 lời
nguyện
cho mỗi
chục
kinh. Sau đó
mình kể
và giải
thích rồi
tập
dượt
về
hoạt
cảnh
Đức
Mẹ
hiện
ra ở
Fatima. Từ
giai đoạn
chuẩn
bị
đến
lúc giúp các con làm, thấy
thành quả
các con làm ra, mình suy niệm trong
lòng thật nhiều
điều:
làm sao các con hình dung ra
được
đâu
là hỏa
ngục,
đâu
là Thiên Đàng,
thấy
các con mỗi
ngày đến
trường,
chỗ
sinh hoạt,
đầy
dẫy
những
thiên đàng
và hỏa
ngục,
có nhiều
người
tốt
lẫn
nhiều
người
xấu,
có những
giây phút thần
tiên trong gia
đình,
cảnh
thiên đàng
khi gia đình
có tình thương
giữa
bố
mẹ
con cái ông bà, cảnh
hỏa
ngục
khi có những
giây phút bất
bình với
nhau, những
tranh cãi to tiếng,
những
khi các con bị
bạn
bè nói khích
để làm những
điều
xấu
... làm sao
để
các con nhận
ra sự
hiện
diện
của
Mẹ
Maria, của
Chúa trong cuộc
sống
để
biết
nương
dựa
và cầu
cứu
với
các Ngài khi không có bố
mẹ
hay người
thân bên cạnh.
Một
suy niệm
mình có khi làm bức
tranh hỏa
ngục
là các linh hồn
trong hỏa
ngục
thật
bó tay, chỉ
còn biết
chờ
đợi,
cầu
cứu
nơi
những
người
còn sống
nhữnh
kinh Mân Côi, những
lời
xin lên tới
Chúa để
cứu
họ
ra khỏi
hỏa
ngục
và được
về
bên Chúa sớm.
Bé Thường
(Tiffany) là người
đọc
những
lời
của
hoạt
cảnh
níu lấy
mình và nói: “cô CH
ơi,
con đổi
chữ
Hell thành chữ
Under world nhe?” Mình khăng
khăng:
“Không con cứ
đọc
y như
trong đó
viết
đi
nhe.” Con bé méo mặt,
thật
thà chia sẻ:
“cô CH ơi,
con đọc
không được,
mỗi
lần
con đọc
chữ
này thì con muốn
khóc, con không thích chữ
này.” Mình chợt
nhìn ra những
gịọt
nước
mắt
đang
âm ỉ
trong tâm hồn
non nớt
của
con bé, sao một
tâm hồn
non trẻ
như
thế
này mà đã
biết
rung động
và đau
khổ
trước
cảnh
hỏa
ngục
và chữ
“hỏa
ngục”,
thật
xúc động
và khâm phục.
Khi người
lớn
họp
xong, kéo nhau xuống
nhà thì mình cũng
vừa
xong chương
trình cho các con. Và dân CLC của New
England cũng vừa
đến,
mình rất
vui vì thấy
con của
cô Clarivel thật
lớn
và xinh đẹp,
mới
hôm nào gặp
nhau còn bé bé, hôm nay thấy
cô mang đến
thêm 1 đứa
trẻ
nữa,
lúc đầu
mình tưởng
cô có thêm con, sau này mình mới
biết
là cô là foster parents cho bé này, thật
là một
tấm
lòng quảng
đại
và hy sinh. Moi người
nghỉ
ngơi
một
chút rồi
lại
xầm
xì kéo nhau
lên lầu và
rủ
mình lên, mình cũng
lẽo
đẽo
lên theo, hóa ra mọi
người
tính dâng lời
nguyện
cho tụi
này vì hôm đó
là đúng
6 năm
kỷ
niệm
ngày tụi
này thành hôn, thế
mà không thực
hiện
được
vì ông xã còn
đang
chạy
ngoài đường,
order thêm đồ
ăn
và đi
tiếp
viện
cho chiếc
xe chở
phái đoàn
Exco.
Khi biết
được
là phái đoàn
Exco đang
còn ngoài đường,
chờ
tiếp
viện
về
vấn
đề
xăng,
lòng của
mình nửa
vui nửa
lo, lo cho phái
đoàn
chẳng
may mà có cảnh
sát ghé thăm
trước
khi ông xã mình ghé thăm.
Vui vì có thêm giờ
để
chạy
việc,
nhất
là có người
trong nhóm còn chưa
lo xong đồ
ăn
pot luck của
mình, lúc này còn
đang
loay hoay nấu
nấu,
cuốn
cuốn.
Mà đúng
vậy,
sao hôm đó
thật
có vài chuyện
ngoài dự
định,
thiếu
sự
chuẩn
bị
chăng?
Pot luck như
mọi
khi thì khá
đầy
đủ,
khá phong phú,
sao hôm đó
thiếu
đủ
thứ,
phải
đi
order thêm bên ngoài, rồi
các con thì tụm
năm
tụm
bẩy
để
tập
đọc
các bài đọc,
tập
hát, tại
sao cũng
không có chuẩn
bị
trước
vụ
này nhỉ.
Mình đang
suy tư
về
những
thiếu
sót, những
lủng
củng
thì phái đoàn
Exco đến, chạy
ra đón
phái đoàn
với
một
câu tự
nhiên vuột
ra khỏi
miệng:
“We’ve got to charge you double, so I think you’ve got to pay us $5
for each gallon”. Nghĩ
thấy
mình thật
vô duyên nên chỉ
biết
cười
trừ,
trong lòng bắt
đầu
tìm thấy
cảm
giác ấm
cúng từ
từ
lại
với
những
cái ôm, bắt
tay chào hỏi
chân tình của
ban Exco, mình bước
vào phòng xem lễ
với
tâm tình: “Mọi
sự
đã
hoàn tất!”
Cha John chủ
tế
với
bài giảng
thật
gần
gũi,
đám
con nít cũng
có một
reflection về
câu chuyện
khi cha còn 10 tuổi,
còn người
lớn
thì có
reflection về
việc
“thiếu
xăng”
của
phái đoàn.
Mình còn nhớ
lúc đó
đầu
óc mình suy tư
thật
nhanh, thật
gọn,
hình ảnh
chiếc
xe với
đầy
người,
với
dấu
hiệu
hết
xăng
đã
được
cảnh
giác thế
mà vẫn
làm lơ
những
“dấu
chỉ”
Chúa ban đến,
thí dụ
như
cha Paul đã
offer đi
xe của
cha ngày hôm trước,
rồi
trước
khi lên đường
tới
đây,
cô Mary đã
offer xe của
cô vì là dân khá local, NY, rồi
đến
khi đi
qua một
trạm
xăng
và rồi
lúc thật
sự
hết
xăng
giữa
đường!
Sao mình thấy
hình ảnh
của
mình trong biến
cố
này thật
rõ, phải chăng
biết
bao lần
Chúa đã
cho mình “đủ”
điều
kiện,
đủ
thời
gian, đủ
trí khôn, sức
lực
để
chuẩn
bị,
để
thu xếp,
Chúa cho mình
đủ
cảnh
giác, đủ
báo hiệu,
thế
mà biết
bao lần
mình vẫn
cứng
lòng không nhìn ra, rồi
biết
bao lần
mình làm lơ
trước
những
“dấu
chỉ”
Chúa ban đến
đó
để
rồi
không có một
cuộc
sống
bình an, một
tâm hồn
lặng
lẽ,
bớt
sóng gió, và cái tệ
hơn
nữa
là làm lơ
và cậy
vào sức
mình, và cuối
cùng còn dám mở
miệng
than trách Chúa: “Chúa
ơi
, Chúa ở
đâu
vậy?”
Cha Paul thì luôn
thích nghe và đọc
tiếng
việt,
cha nói nhóm hát tiếng
việt
và xin trước
mỗi
bài hát thì dịch
vài lời
cho mọi
người
biết
bài này có ý nghĩa
gì. Cha Hạnh
thì thật
khiêm nhường,
âm thầm.
Khi đã
rước
lễ
xong, các trẻ
làm một
vở
kịch
thật
ngắn
nhưng
cảm
động,
đám
con nít lớn
một
chút thì làm
những vai
chính như
là Đức
Mẹ,
người
đọc,
người
cầm
những
hình ảnh
chính như
mặt
trời,
hỏa
ngục,
cầm
màn che cho
Đức Mẹ,
còn lại
đám
nhỏ
xíu từ
5 tuổi
xuống
tới
1 tuổi
vài tháng thì làm
đám
dân chúng, đứa
thì cầm
dù, đứa
thì cầm
mây, dắt
díu nhau đi,
thật
là dễ
thương.
Hết
vở
kịch
thì tất
cả
người
lớn
đóng
góp bằng
cách hát bài “Năm
xưa
trên cây sồi”.
Tiếng
hát thật
êm, thật
cảm
động,
Đức
Mẹ
là bé Evon vẫn
đứng
đó,
tay cầm
tràng hạt
và đám
con nít vẫn
quỳ
đó.
Sau này thì cha John
nói là năm
nay CLC toàn
quốc lấy
Fatima làm cái theme cho cả
năm,
một
sự
trùng hợp
thật
đơn
sơ!
Sau Thánh Lễ
tuyệt
vời
đó
thì bầu
không khí lại
vỡ
ra, ồn
như
cái chợ
chiều,
tụi
mình thường
gọi
là cái “tornado.” Trước
khi nhóm đến
thì nhà thật
sạch,
đẹp,
nhóm về
rồi
thì cái nhà
giống như
bị
tornado quét vậy,
từ
trong ra ngoài, từ
trên xuống
dưới,
sức
tàn phá thật
khủng
hoảng,
khó lường
trước,
nhưng
ngược
lại,
có lẽ
mình cần
cái tornado này
đến
nhà mình thường
xuyên vì mặc
dù nó đem
đến
tàn phá về
mặt
bề
ngoài nhưng
mang đến
một sức
sống
và vun đắp
cho mặt
bên trong rất
nhiều.
Có lẽ
điều
mang lại
niềm
vui cho gia đình
tụi
này là được
cùng với
Chúa mở
cửa
đón
tiếp
bạn
của
Chúa, mỗi
lần
nhóm tới
thì căn
nhà này được
trở
thành tổ
ấm
cho những
cánh chim mỏi
mệt,
nơi
để
chất
chứa,
ôm ấp những
niềm
vui những
nỗi
buồn,
nơi
được
chứng
kiến
những
kinh nghiệm
gặp
Chúa, những
món quà đơn
sơ
nơi
tâm hồn
của
các con. Nơi
được
đón
chính Chúa!
Các món ăn
được
dọn
lên 1 bàn, mọi
khi thì được
ngồi
thành một
bàn dài mà ăn,
hôm nay thì bàn chỉ
để
các món ăn
thôi, mọi
người
ngồi
trải
ra khắp
nơi,
con nít thì cuối
cùng có một
bàn để
ngay giữa
phòng khác, cô Kitty ngồi
cùng bàn với
trẻ
con, cô Kitty là một
món quà lớn
cho đám
con nít, thấy
2 bên get along với
nhau lắm,
ăn
ăn,
nói nói liên tục,
mình thấy
vậy
cũng
nhào vào bàn con nít luôn. Chẳng
biết
sức
thu hút của
cô Kitty làm con nít thích hay là con nít thu hút cô Kitty, mình chỉ
thấy
là mạnh
đứa
nào đứa
nấy
nói chuyện
với
cô, có khi mình thấy
cô chẳng
biết
nhìn đứa
nào và đối
đáp
với
đứa
nào nữa,
vì hình như
cả
5, 6 cái miệng
nói chuyện
với
cô một
lúc thì phải.
Mình thấy
đĩa
đồ
ăn
của
cô đã
cạn
mà cô vẫn
không nỡ
bỏ
đứng
lên đi
lấy
thêm đồ
ăn
vì những
câu chuyện
không đầu
không đuôi
dường
như
cũng
không có phần
kết
thúc cứ
liên tiếp
nối
đuôi
nhau mà tuôn
ra, thế là
mình đứng
lên lấy
thêm đồ
ăn
cho cả
cô lẫn
mình. Quay đi
quay lại,
mình đói
quá lo ăn
thì cũng
thấy
cô Kitty biến
mất
với
đám
con nít lớn,
hóa ra chúng kéo cô lên lầu
3, nhà “ma” của
các anh chị,
để
dọa
cô, và cô bị
một
trận
mất
hồn,
thấy cô chạy
xuống
nhà, tìm chỗ
trốn,
cô chui ngay vào chỗ
chứa
củi
mùa đông
của
nhà mình, người
thì to mà chỗ
đó
sao khá vừa,
rồi
cô nhờ
ai đó
kêu đám
trẻ
xuống
cho cô hù, một
trận
cười
bể
bụng
và hú hồn,
con nít la bể
nhà bể
cửa.
Lòng mình tràn ngập
niềm
vui, không
ngờ ban
Exco tưởng
toàn những
người
nghiêm trang, theo kiểu
cấp
bự,
ai dè cũng
down-to-earth, hoà
đồng
và vui tươi,
phá phách chẳng
thua đám
gà nhà!
Lúc chia tay nhau đi
về,
một
cô thuộc
CLC của
New England, mình nhớ
cô nói cô được
83 tuổi
thì phải, đã
thầm
thì vào tai mình: “I have a wonderful time, it makes me feel so
young!” Mình thì lo cho cô bị
mệt
vì số
người
đông
và tiếng
động
mạnh.
Hình như
ai cũng
quyến
luyến
nhau như
mọi
khi. Nhất
là lần
này thì không biết
còn lần
nào nữa,
lúc nào khác
được gặp
lại
ban Exco trong một
tình huống
thật
thân mật,
một
căn
nhà chứ
không phải
chỗ
họp
lớn
như
các đại
hội.
Tiễn
chân mà mình vẫn
chưa
được
nhớ
hết
tên mọi
người,
nhưng
nhũng
gương
mặt
và tâm tình của
từng
người
thì đều
in sâu vào lòng mình cả.
Cám ơn
Chúa và bạn
của
Chúa đã
đến
với
gia đình
chúng con một
lần
nữa
CH
|
|