|
Chiều hôm đó là thứ sáu, tôi vội vă thu xếp công việc nhanh gọn ở công
ty để “chuồn” về sớm chuẩn bị hành trang cho khóa workshop cuối tuần
“Canh tân đời sống gia đ́nh” trên đồi Marywood. Ra khỏi nơi làm việc
cũng gần 2 giờ trưa, tôi lái xe vội đi đón đứa con trai- Teddy ở nhà
cô em gái. Đứa bé gái- Trish th́ đă được ba đón về sớm hơn một chút.
Loay hoay thu xếp đồ đạc và chuẩn bị cho các con, nh́n đồng hồ đă gần
4 giờ chiều. Tranh thủ thế nào đi nữa rồi cũng trễ, khóa học sẽ khai
mạc lúc 5 giờ chiều, bây giờ chúng tôi chưa ra khỏi nhà, lại c̣n phải
gởi hai bé ở nhà bà ngoại, rồi lại đương đầu với nạn kẹt xe trong giờ
cao điểm. Tôi vừa soạn đồ vừa thầm thĩ: Chúa có muốn con đi không? Hăy
lo liệu giúp con với?
Cả gia đ́nh chúng tôi vội vă lên xe khoảng 4:30 chiều. Chồng tôi lại
đi một ṿng quanh sân nhà kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi th́ lại sốt cả ruột
lên, một phần v́ đă trễ, phần khác bực ḿnh với cái tính “qúa cẩn thận”
của ông xă, nên tôi vội phóng lên xe, lái ra khỏi carport. Nh́n cái
windshield bụi phủ đầy, tôi không ngại lên tiếng nói ông xă lau giùm.
Bất chợt... chết rồi... viên kim cương trên chiếc nhẫn đính hôn rớt
mất tiêu rồi!!! “Oh my goodness!” Tôi hoảng hốt nhưng không dám la lên
v́ sợ ông xă biết. Làm sao bây giờ? Có nên nói với ông xă không? Trời
ơi, Chúa ơi, Chúa có muốn con đi không? Đến giờ này mà Chúa c̣n để cho
việc “xui xẻo” xảy ra. Tôi tự trách và phàn nàn cùng Chúa. Tôi vội
tháo lẹ chiếc nhẫn trên tay cất vào chiếc ví xách. Sau đó, tôi xuống
xe đi một ṿng kiếm t́m chung quanh, nhưng mà t́m ở đâu đây? Năm sáu
giỏ đồ trên xe mà tôi đă soạn từ trong nhà, rồi túi đựng đồ ăn, giỏ
sách của các con. About-one-carat diamond is so little, nhỏ chút xíu
sao mà t́m được, mà nó rớt ở đâu cơ chứ, trong nhà hay ngoài đường?
Cuối cùng, sau khi đă “trút giận” hết với Chúa, tôi lấy lại được b́nh
tĩnh, quyết định giữ “bí mật” không nói cho chồng tôi biết việc ǵ
đă xảy ra. Tôi nghĩ rằng, nếu anh biết được th́ chúng tôi có thể sẽ
quay lại nhà để t́m “viên kim cương” bị rơi mất. Nhưng nếu không kiếm
được th́ sao? Chúng tôi có tiếp tục đi dự khóa không?
Chúng tôi drop-off hai con ở nhà bà ngoại và tiếp tục lái xe tới nơi
workshop. Suốt quăng đường đi, tôi thầm thỉ với Chúa thật nhiều. Tôi
chỉ xin Chúa một điều duy nhất là cho tôi có được sự b́nh an và tập
trung tinh thần trong khóa. Trong thâm tâm tôi lúc ấy, viên kim cương
coi như “không cánh mà bay.” Việc t́m kiếm sau này chắc là “ṃ kim
dưới đáy biển.” Và tôi tự an ủi ḿnh sẽ cố gắng “cut-off” shopping,
dành dụm để có thể mua một “viên kim cương” khác chắc cũng không sao?
Với cách này tôi cũng có thể “đánh lừa” được con mắt xác phàm của ông
xă?
Ba ngày workshop rồi cũng qua đi. Biết lấy ǵ tạ ơn Thầy qua t́nh yêu
Ngài đă ban cho hai vợ chồng tôi nói riêng và cả khóa nói chung. Những
kinh nghiệm sống của chính những đôi vợ chồng đă trải qua bao gian nan,
thử thách, có những lúc như đă tuyệt vọng, đổ vỡ, nhưng chính Chúa là
sợi dây nối kết và thánh hóa họ để giờ đây họ đă không e ngại “bẻ từng
chiếc bánh cuộc đời chia sẻ cho anh em.”
Riêng tôi, thật sự được b́nh an, vui vẻ tận hưởng những ngày thật hạnh
phúc với khóa canh tân. Cũng có những lúc trong khi ngồi chia sẻ
“table discussion” tôi cũng bị “chia trí” v́ nh́n thấy những viên
“diamond” lóng lánh trên tay các chị ngồi cùng bàn. Oh, no! Where is
mine?
Chúng tôi chia tay nhau qua Thánh lễ Thanks Giving Closing Mass thật
cảm động. Cuộc vui nào rồi cũng tàn, nhưng mỗi chúng tôi đều mang về
đầy ắp những món ăn tinh thần thật qúy giá. Ước ǵ khi trở về với cuộc
sống thực tại, vợ chồng chúng tôi sống hạnh phúc và biết chia sẻ vui,
buồn với nhau nhiều hơn.
Trên đường lái xe về, hai vợ chồng tôi cứ măi nhắc đến hai đứa con.
Niềm vui sắp được “tṛ chuyện” với hai con làm chúng tôi càng hối hả
hơn. Chúng tôi cùng “rewind” lại một chút qua những ngày trong khóa.
Tự nhiên, đài radio 106.3 pm lại quảng cáo “diamond on sale” làm ông
xă tôi lại “nổi hứng” nhớ lại “viên kim cương” anh đă “shop” 8 năm về
trước. Câu chuyện lại được nhắc lại qua những ngày năm xưa anh đă miệt
mài “research”, t́m kiếm, khảo giá để cố gắng mua cho được món qùa
tặng tôi ngày đính hôn, lại c̣n bị “ticket” khi đi mua nữa chứ ! Tôi
th́ “câm như hến”, không dám “discuss” sợ lỡ lời phải khai báo thành
thật. May qúa, nhà thờ đây rồi, thánh lễ mới kết thúc, chúng tôi vội
chạy vào đón hai con. Khỏi nói th́ mọi người cũng biết niềm vui của
hai con khi gặp lại ba mẹ, nhất là cô con gái th́ cứ huyên thuyên
không dứt. Sau khi được đăi một bữa bún mọc ở nhà bà ngoại, chúng tôi
đưa nhau về nhà. Vừa xuống xe, tôi vội vào các pḥng ngủ để quét dọn,
t́m kiếm với chút hy vọng? Tôi vừa quét vừa soi đèn vào các ngóc ngách
biết đâu có vật ǵ léo sáng lên th́ thật là “phép lạ.” Sau một hồi
t́m kiếm, tôi nghĩ có lẽ không c̣n cơ hội nữa rồi.
Đă lỡ tay dọn dẹp, tôi không ngại dọn luôn các pḥng khác, từ living
room, family room cho đến kitchen. Xuống đến pḥng bếp, tôi thấy ông
xă cũng đang loay hoay “empty” các giỏ đồ dơ. Tôi với tay nhặt cái giỏ
“Trader Joe’s” trên countertop mà chồng tôi đă soạn hết đồ trong túi
này ném vào máy giặt. Nhưng không biết tại sao tôi lại ṭ ṃ nh́n vào
trong giỏ. Oh my goodness! (Tôi la lớn) Something bright and sparkling
inside the bag! I was shocked to see that little tiny “invaluable
stone” that I lost. Tôi không dám tin, nhưng cũng cố đưa lên tận mắt
xem thật kỹ. Thấy tôi hốt hoảng la lớn, ông xă và hai con đứng gần
cũng chạy đến hỏi “What happened”. Tôi vui quá ôm choàng lấy ông xă và
hai con muốn khóc và rồi tôi vội kéo mọi người đến bên bàn thờ để cùng
đọc một Kinh Lạy Cha. Sau đó, tôi từ từ kể lại chuyện “tiếu lâm” về
“viên kim cương” này. Chồng tôi thật bàng hoàng và nói: “We’d just
talked about diamond while we were driving back.”
Đó là câu chuyện “chiếc nhẫn kim cương” của tôi. Đây là một kỷ niệm
thật dễ thương làm cho tôi cứ nhớ đến khóa Canh tân này, chắc sẽ không
quên được. Càng suy nghĩ tôi càng thấy Chúa luôn ở bên tôi và Ngài
thương tôi vô cùng. Ngài đến với tôi thật nhẹ nhàng và âu yếm. Tôi
càng than trách, thử thách Ngài th́ Ngài càng đến với tôi gần hơn.
Tôi nghĩ rằng, nếu chiều hôm ấy tôi đă nói với chồng tôi về việc mất
viên kim cương th́ có lẽ chúng tôi sẽ mất vui, lo ra, chia trí trong
những ngày workshop hoặc là có thể chúng tôi sẽ ở nhà v́ buồn mất “của.”
Với niềm tin trong Chúa, tôi nghĩ rằng mọi việc đều do Chúa an bài.
Ngài đă cho tôi nhiều hơn cái tôi xin. I always received more than
what I gave out.
C̣n về chiếc nhẫn kim cương của tôi, bây giờ tôi đă cất thật kỹ, không
dám “khoe” sợ lỡ “không cánh mà bay” lần nữa th́ khổ. Chiếc nhẫn càng
trở nên quư giá hơn, ư nghĩa hơn đối với tôi trong giá trị “t́nh yêu”
của nó. The more love and care I put on it, the greater bonding is
between us.
Cám ơn các bạn đă lắng nghe chút tâm sự của chúng tôi. Mến chúc các
bạn một mùa Giáng sinh thật b́nh an, hạnh phúc và tràn đầy ơn Chúa.
Love,
The T4’s
|
|