|
Từ
khi đi
theo tiếng
gọi
Đồng
Hành, không biết
đă
có bao nhiêu lần
tôi được
nghe nói đến
những
xếp
lớn
của
CLC rồi,
nhưng
tiếc
thay chớ
hề
được
gặp
mặt
bao giờ,
có lẽ
đây
là lần
gặp
mặt
đầu
tiên tưởng
chừng
như
là t́nh cờ.
Nhưng
đối
với
tôi, tôi thiết
nghĩ,
trên cơi đời
này không thể
nào có những
sự
t́nh cờ
ngẫu
nhiên mà có, dường
như
có một
sự
sắp
xếp
đặc
biệt
nào đó,
nó mới
có thể
xảy
ra.
Khi
được
nghe anh trưởng
và phó vùng đông
bắc
nói sẽ
có phái đoàn
ExCo CLC ghé thăm
và sinh hoạt
với
nhóm, lúc bấy
giờ
tôi cảm
giác có cái ǵ
đặc
biệt
lắm
nhưng
không có câu trả
lời
chính đáng,
thôi th́ bổn
phận
là gia chủ
th́ phải
hồn
nhiên tiếp
đón,
nhưng
nói thật,
lúc đó
tôi có chút hơi
lo lắng.
Là bởi
v́ không biết
phải
dùng lời
ăn
tiếng
nói thế
nào để
diễn
đạt
tâm t́nh của
đời
sống
tâm linh cho họ
hiểu,
thú thật
là tôi khi nói tiếng
ăng
lê th́ vô cùng hấp
dẫn,
câu được
câu không, nói xuôi nếu
không hiểu
th́ chắc
chắn
sẽ
nói ngược
lại,
nhưng
thật
may là buổi
họp
hôm ấy
ExCo không tham dự
phần
này mà chỉ
tham dự
Thánh Lễ
và ăn
tối
với
chúng tôi thôi, nên vẫn
đề
tṛ chuyện
xă giao thăm
hỏi
về
bản
thân gia đ́nh,
chuyện
bồ
cú th́ cũng
dễ
dàng thôi, Tạ
ơn
Chúa.
Buổi
gặp
gỡ
hôm ấy
tôi vẫn
không quên những
giây phút chờ
đợi
con ngựa
sắt
hết
xăng
trên highway đang
chờ
brother Hoàng mang cỏ
Gas đến
cho nó, thoạt
tôi ngôi suy tư
cũng
thấy
ngộ
ngộ.
Sao những
người
cấp
lớn
của
CLC chúng tôi lại
hậu
đậu
đến
thế
nhỉ?
Tôi chợt
nhớ
trong một
đoạn
Kinh Thánh Thầy
Giêsu của
tôi cũng
thường
căn
dặn.
“ Các con lên
đường
không cần
mang theo bao b́ hay tiền
bạc
dắt
lưng,
khi đến
đâu
ai đón
tiếp
các con mà họ
dọn
cho các con của
ăn
ǵ th́ dùng của
ăn
đó,
chứ
đừng
đ̣i
hỏi.”
Tôi bậc
cười
v́ sự
việc
xảy
ra thật
lạ
thường
mà từ
khi tôi sang
đất
Mỹ
đến
nay chưa
hề
thấy
như
thế,
chẳng
lẽ
đúng
như
đoạn
Kinh Thánh tôi vừa
nhớ
ra sao h́h́h́, kể
ra đây
cũng
là kỷ
niệm
khó quên.
Khi mọi
người
đến
nơi
tay bắt
mặt
mừng
thăm
hỏi
đôi
câu và ngay sau đó
chúng tôi cùng vào dâng Thánh Lễ,
thật
không sao tưởng
nổi
Thánh Lễ
đồng
tế
lại
có thể
được
dâng trong một
ngôi nhà nhỏ
bé đông
đúc
người
lớn
và trẻ
nít thật
nồng
ấm.
Ngày hôm ấy
qủa
thật
tôi đă
gặp
gỡ
Thầy
Giêsu Chí Thánh của
tôi qua bài giảng
của
cha John với
con người
ngài, bài giảng
tuy rất
ngắn
nhưng
mang đầy
ấn
tượng
một
bức
họa
tuyệt
đẹp
hoàn mỹ,
qua câu chuyện
ngài kể
cho các em nhỏ
khi ngài c̣n
ấu
thơ
diễn
ra giữa
ngài và cô em gái, câu chuyện
được
nói lên t́nh yêu và sự
tha thứ.
Tôi cứ
liên tưởng
đến
những
khung cảnh
trong Kinh Thánh khi Chúa Giêsu quây
quần với trẻ
nhỏ
và dạy
dỗ
chúng, những
phút giây như
thế
dường
như
Thầy
Giêsu của tôi cũng biến thành trẻ
nhỏ
như
các em vậy,
qủa thật ngày hôm ấy h́nh ảnh của cha John đă lập lại một đoạn
Kinh thánh mà tôi đang suy tưởng, thật đẹp quá
đẹp quá, tôi nghĩ
chắc
chắn các em nhỏ
có mặt
trong ngày hôm
ấy
sẽ
ghi nhớ
câu chuyện
dễ
thương
này như
một
hạt
giống
yêu thương
được
gieo vào mảnh
đất
tâm hồn
âu thơ
của
họ
và làm hành trang cho những
tâm hồn
bé nhỏ,
v́ tâm hồn
tuổi
thơ
nó như
tờ
giấy
trắng
vậy,
nếu
đă
được
ghi tải
những
ǵ vào tâm hồn
khi c̣n bé nhỏ
th́ sẽ
không bao giờ
xóa được.
Những
bài Thánh Ca tiếng
Việt
được
vang lên để
tô điểm
thêm phần
long trọng
trong Thánh Lễ
chiều
hôm ấy,
trong khi hát tôi nghe đâu
đó
có những
giọng
hát bằng
tiếng
Việt
Nam vừa
Việt
vừa
Mỹ
cũng
cùng vang lên, nghe ngộ
ngộ
mà vui lắm.
Thật
ra th́ trước
lúc cử
hành Thánh Lễ,
những
bài hát được
chọn
đă
được
chúng tôi giải
thích một
chút cho EXCO England CLC hiểu
về
đại
ư tâm t́nh của
những
bài hát rồi,
nhưng
thật
không ngờ
mọi
người
cũng
cùng hát với
chúng tôi, tuy giọng
hát ngọng
ngẹo
nhưng
không đến
lỗi
bị
phá bè. Chỉ
điều
này thôi đă
làm tôi cảm
phục,
tôi nghĩ
nếu
như
có giây phút chia sẻ
thiêng liêng, th́ chắc
tôi cũng
sẽ
cố
gắng
nói những
chia sẻ
thiêng liêng của
ḿnh cho dù có ngọng
ngẹo
bằng
tiếng
Mỹ
đến
đâu
đi
nữa
cũng
là những
ǵ tôi có thể
làm giống
như
những
lời
hát Thánh Ca bằng
tiếng
mẹ
đẻ
của
tôi mà họ
đă
hát trong Thánh Lễ.
Trên bàn
ăn
của
chúng tôi cũng
không kém phần
trang trọng,
đầy
đủ
các món ăn
quê hương
thuần
túy, ấy
thế
mà EXCO England CLC không từ
chối
một
món nào ngay cả
những
món cần
phải
ăn
với
nước
mắt
quê hương
“Fish Sauce.” Khung cảnh
đó
làm tôi liên tưởng
đến
những
Thánh Lễ
đầu
tiên của
các tín hữu
giáo hội
tiên khởi.
Họ
cùng đến
với
nhau tham dự
Thánh Lễ
và góp phần
ăn
của
gia đ́nh
ḿnh với
cộng
đoàn,
cùng ăn
trên một
bàn ăn
như
một
đại
gia đ́nh
trong Chúa Kitô. Tôi thấy
thật
tốt
đẹp,
nhiều
niềm
vui trong Chúa và trong nhau.
Buổi
tiệc
gặp
gỡ
nào rồi
cũng
đến
hồi
chia tay, chúng tôi tạm
biệt
nhau và hứa
sẽ
có ngày hội
ngộ,
người
th́ mời
nhau đến
chơi
nếu
có dịp,
người
th́ mời
tôi ghé thăm
Alaska, có lẽ
trong tôi, trong mỗi
người
sẽ
không quên những
kỷ
niệm
tự
ngẫu
nhiên mà có, nếu
đă
không phải
ngẫu
nhiên th́ chắc
chắn
nó sẽ
để
lại
một
ấn
tượng
sâu sắc
khó phai trong mỗi
người
chúng tôi. Tuy chúng tôi tạm
biệt
nhau nhưng
trong ḷng mỗi
người
chúng tôi sẽ
không phải
là tạm
biệt,
v́ chúng tôi cùng một
lối
sống
cùng một
lư tưởng
đi
theo bước
Chúa Kitô.
Minh
|
|