|
Lời Tòa Soạn:
Bài viết của Châu Hoàn, thuộc cộng đoàn Đồng Hành tại Worcester, MA
viết cho một tờ đặc san trong giáo xứ. Tuy không phải là một chia sẻ
về đời sống nhóm hay đời sống nội tâm của cá nhân, xin đăng lại để
chia sẻ cùng anh chị em Đồng Hành khắp nơi, vì các cộng đoàn Đồng Hành
được khuyến khích sống và cộng tác trong các giáo xứ địa phương, nhất
là các giáo xứ Việt Nam.
Hôm đó chúng tôi
đi lễ Mỹ gần nhà, vừa đến sân nhà thờ thì con gái tôi, 4 tuổi, khóc ầm
lên và nói, “Mẹ ơi, con muốn đi lễ nhà thờ Việt Nam.”
Lời nói của con
đã gây sự chú ý của vợ chồng tôi, chúng tôi nghĩ con còn nhỏ, đi đâu
cho gần nhà, cho tiện, không ngờ con đã biết phân biệt lễ Việt và lễ
Mỹ. Lý do con đưa ra nghe thật ngây ngô, đơn sơ, “Tại vì con thích xếp
hàng lên rước lễ với bố mẹ và con được cha xoa đầu, chúc bình an cho
con, nhà thờ này cha không có xoa đầu cho con.” Và chúng tôi khám phá
ra dạo này đúng là chúng tôi đi lễ Mỹ hơi nhiều, chỉ đi lễ Việt vào
ngày trong tuần.
Lúc này thì chính
tôi bắt đầu loay hoay tìm xem có những lý do nào khác hơn nữa không
bên cạnh việc con gái được cha xoa đầu chúc lành. Thực tế mà nói thì
đi lễ gần nhà đỡ tốn xăng, dạo này xăng mắc quá, đỡ tốn giờ vì thường
lễ Mỹ thì nhanh, gọn, lẹ, lỡ mà thằng bé khóc nhè thì cũng đi lễ nhanh
mà zọt cho lẹ về nhà. Bản thân tôi nghĩ gì về giáo xứ việt mà tôi là
người thuộc giáo xứ?
Lúc này thì những
kỷ niệm của giáo xứ lần lượt mở ra trong tâm trí tôi ...
Trước tuần Thánh
năm nay, tôi cho hai con học hỏi về mùa chay, những câu chuyện được đi
từ Lễ Lá cho đến khi Chúa chết và rồi Chúa sống lại, các con nghe tôi
kể chuyện với tranh vẽ, rồi tô màu lên những bức tranh trong các câu
chuyện, rồi cắt dán thủ công và cuối cùng là qua phim hoạt hình “The
Greatest Story of Easter” trong một ngày tĩnh tâm “bỏ túi” mà nhóm
chúng tôi thực hiện cho các con em trong nhóm.
Các con tôi say
mê học hỏi về Chúa, về mùa chay một cách thật nhiệt tình, tôi còn nhớ
các con cứ đòi coi đi coi lại cuốn phim “The Greatest Story of Easter”
này và cứ mỗi lần đến phần kết thúc của phim, tức là lúc Chúa sống lại
thì thằng bé nhà tôi, hai tuổi, mắt tròn xoe, đứng lên nhảy nhảy, dơ
hai tay lên trời và hát “Halleluia” mà họ đã để trong background của
cuốn phim, anh chàng hát ngọng nghe thật dễ thương: “A zê zui za, A ze
zui za.” Còn con gái thì hát thật sốt sắng, nghiêm trang. Chúng tôi
sung sướng nhìn hai con và thầm cảm ơn Chúa đã cho các con có cơ hội,
có điều kiện mà biết và hiểu về Chúa, rồi chúng tôi thầm ao ước có một
cái gì thật cụ thể và thu hút các con thêm trong các thánh lễ của tuần
thánh.
Thật bất ngờ, một
tuần Thánh đáng ghi nhớ và ghi ơn ...
Tôi còn nhớ lúc
cả gia đình ngồi xem hoạt cảnh Cuộc Thương Khó của Chúa do các em
Thiếu Nhi Thánh Thể trình diễn, con trai tôi thì tròn mắt nhìn theo
dõi rất chăm chú, còn con gái tôi làm tôi thật khâm phục con, vì coi
đến đâu là chị ta lại thì thầm vào tai tôi, “Mẹ ơi, lúc này Chúa bị
ông quan la Chúa đó mẹ.” Rồi lúc khác con lại níu tôi nói, “Mẹ ơi,
Chúa sắp bị đánh đòn đó mẹ.” Rồi đến cảnh Chúa chịu chết, con bé ôm
chặt tay tôi, cánh tay tôi ép vào ngực con nên tôi thấy tim con đập
thật nhanh, giọng nói của con thổn thức, nghẹn ngào, “Mẹ ơi, Chúa chết
rồi đó mẹ.”
Xem xong hoạt
cảnh, chúng tôi lên lầu dự lễ, khung cảnh nhà thờ thật trầm và buồn.
Tôi nhận ra ngay có hang đá để tí nữa táng xác Chúa. Khung cảnh này
làm lòng tôi thật đau xót và tôi như sống thật với ngày Chúa đang chịu
nạn, tôi lại thì thầm kể cho hai con nghe hang đá này để làm gì. Cảnh
tượng mang xác Chúa trên Thánh Giá đi quanh nhà thờ và táng xác Chúa
vào huyệt đá đã gây ấn tượng mạnh và rõ ràng trong tâm trí các con và
chính tôi. Trên đường về, con bé thủ thỉ, “Mẹ ơi, tối nay Chúa chết,
nhưng mà ngày mai Chúa sống lại giống như trong phim mình coi ở nhà há
mẹ.” Tôi quay đầu nhìn con, con bé có ánh mắt rất xác tín, yên tâm và
vững dạ lắm. Thấy thế tôi cũng dõng dạc nói với con, “Đúng vậy, Chúa
sẽ sống lại đó con.”
Những kỷ niệm khi
phục vụ giáo xứ cũng trở về, thật nhiều, những vui buồn lẫn lộn.
Tôi nhớ và thích
nhất là những lúc chúng tôi hát lễ bằng tiếng Mỹ cho giáo dân Mỹ trong
các dịp lễ Giáng Sinh, đó là những kỷ niệm khó quên, thật vui và đầy
tình Chúa, tình người. Một hình ảnh thật tếu lâm: một đám mũi tẹt, tóc
đen, da vàng, mặc áo dài, dân “E Ét Eo” (ESL= English as a Second
Language) đứng hát lễ cho cộng đoàn Mỹ. Những giọng ca dù đã được tập
luyện rất công phu nhưng vẫn lộ ra cách phát âm không chuẩn, thế mà
giáo dân Mỹ xem lễ rất nghiêm trang, lâu lâu có người quay lên nhìn
nhìn, có người ngoắt tay ra vẻ chào và cám ơn, rồi có người ngậm ngùi
lau nước mắt, có người leo cả lên gác đàn mà nhìn ca đoàn và cám ơn.
Cuối lễ, chúng tôi được một tràng pháo tay thật dài. Có mộtsố ông bà
rất lớn tuổi đển nói: “tôi đã khóc thật nhiều vì hạnh phúc, lâu lắm
rồi bây giờ mới có ca đoàn hát lễ, nghe tiếng hát cất lên, tôi không
cầm được nước mắt, thánh lễ Giáng Sinh năm nay thật ý nghĩa. Cám ơn
nhiều lắm.” Rồi có ông bà thì nói: “Hồi xưa tôi ngồi trên gác đàn đó
đó, tôi là ca viên trong bao nhiêu năm trời, bây giờ mấy người bạn ca
viên của tôi già và chết gần hết rồi.” Chúng tôi cũng nghẹn ngào và
vui lắm, vì đây là dịp chúng tôi được phục vụ, phục vụ giáo xứ, và
phục vụ cả những người đã cho chúng tôi nhà thờ mà họ đã dầy công xây
cất năm nào, một cái gì thật xưa, cổ và thân thương của họ. Đây là món
quà Giáng Sinh cho bản thân tôi, vì tôi được chứng kiến tình Chúa tình
người thật đậm đà qua nhiều sắc tộc, tiếng nói, màu da. Tôi như thấy
Chúa đang hạnh phúc và tận hưởng những giây phút mà các con của Ngài
hòa nhập vào nhau, trong Nhà của Ngài.
Tôi còn có kỷ
niệm thật vui với tiệc Halloween dưới basement nhà thờ. Như mọi lần,
nhóm chúng tôi cố gắng tìm tòi những ý nghĩa cao đẹp của một ngày lễ
nào đó để giải thích cho các con biết vì ao ước của chúng tôi là dù
vui chơi các con cũng cần hiểu và biết với ý thức rõ ràng về ngày vui
này. Trước dịp party tại giáo xứ, chúng tôi có giải thích cho các con
biết về ý nghĩa của ngày lễ các linh hồn, lễ các Thánh, tại sao có
phong tục mặc quần áo và hóa trang, tại sao có pumkin, tại sao có nhà
trang trí những hình ảnh ghê rợn, tại sao có phát kẹo và chúng tôi ra
sức hóa trang thật vui, lành mạnh và “thánh thiện” vì chúng tôi đồng ý
với nhau là chỉ lấy những nhân vật trong kinh thánh và những hình ảnh
vui tươi để hóa trang, chứ không đi theo trào lưu là mặc đồ ma quái,
máu me, ghê rợn. Các con của chúng tôi và các cháu nhỏ trong giáo xứ
và phụ huynh đã có một đêm Halloween party thật vui, ý nghĩa và an
toàn.
Và kỷ niệm trong
ngày tang lễ của anh rể tôi, mặc dù anh chị tôi mới dọn về Worcester
được tám tháng, chưa thân quen lắm với giáo xứ, thậm chí còn chưa có
giấy tờ gia nhập giáo xứ, thế mà khi anh rể tôi qua đời một cách đột
ngột, giáo xứ đã cử đại diện đi thăm viếng, hỏi han, an ủi, và giúp đỡ
về ngân quỹ cho ma chay. Thánh lễ an táng thật long trọng, cha quản
nhiệm dù đang ở Việt Nam nhưng vẫn gửi tin chia buồn. Cha cũng đã thu
xếp nhờ cha khách đến dâng tang lễ. Thật lúng túng và rối rắm, lần đầu
tiên đại gia đình chúng tôi có người qua đời, và quá đột ngột, quá trẻ,
chúng tôi biết mình đã cố hết sức để có một thánh lễ đưa tiễn thật ý
nghĩa và đầy đủ, nhưng ma chê cưới trách, chắc chắn chúng tôi có những
thiếu sót, thế mà chúng tôi không nghe một lời trách móc, than phiền,
tình giáo xứ cho đại gia đình chúng tôi lúc vui cũng như lúc buồn thật
đầy.
Còn nhiều kỷ niệm,
nhiều lắm, bây giờ đặt viết xuống thì tôi mới khám phá ra là mình đã
có nhiều kỷ niệm và thật gần gũi với giáo xứ. Bây giờ tôi hiểu hơn tại
sao con tôi thích đi lễ của giáo xứ, với đầu óc non nớt, con tôi chỉ
có vài hình ảnh đơn sơ để lý luận và xin đi lễ Việt, còn tôi, tôi có
biết bao nhiêu kỷ niệm, và những điều cần mang ơn, cần gần gũi. Tôi
khám phá ra là trong thâm sâu lòng tôi, tôi có và cũng thích đi lễ
Việt, những dị nghị, khó chiụ, không hợp nhau, không cùng một ý kiến,
hiểu lầm hay xa cách và tất cả chỉ là những cái gai làm cho bông hồng
đẹp và khác những hoa khác. Tôi tin là trong vườn hoa của Chúa, dưới
con mắt thánh thiện của Ngài thì hoa nào cũng đẹp, hoa nào cũng có một
tác dụng, một ích lợi nào đó, và đều làm Chúa hài lòng trong một khía
cạnh nào đó. Với ý nghĩ này, tôi yên tâm và tận hưởng những tia nắng
Chúa ban cho tất cả các loại hoa của Ngài, trong vườn hoa “Giáo xứ Các
Thánh Tử Đạo Việt Nam.”
Tôi cám ơn Chúa
đã thầm thì với tôi qua con gái của tôi, “Mẹ ơi, con thích đi lễ Việt.”
|
|