|
Hôm đó
hai đứa
tụi
con quyết
định
đi
riêng thay vì
đi
chung như
dự
tính là bốn
cặp
một
xe van, có lẽ
suy đi
nghĩ
lại
thì lý do chính là vì gần
năm
năm
cưới
nhau rồi,
nhất
là từ
hồi
có con thì hầu
như
chưa
có dịp
hai đứa
tụi
con đi
riêng, hủ
hỉ
, hàn huyên, bàn bạc,
trao đổi
tư
tưởng
... mà đây
đúng
là dịp
may hiếm
có và đặc
biệt
vì cái “before” và “after” của
khóa Canh Tân
Đời
Sống
Hôn Nhân (CTDSHN) chắc
chắn
là vô cùng hấp
dẫn
để
nhai đi
nhai lại.
Những
motel của
Đồng
Hành thì khỏi
nói, lúc nào
cũng chu
đáo
và đầy
tình người.
Thế
mà chưa
thoả
lòng mong ước,
hai đứa
tụi
con còn lén lút
đi
đêm,
đem
cái bụng
không đói
lắm
qua nhà cô Hoa chú Kim xin
ăn,
xin ăn
thì ít mà nghe lóm tình hình thì nhiều,
thật
là thất
vọng
vì chẳng
có ma nào cả,
có cô Hoa tiếp
đón
với
những
cái ngáp lia lịa
vì làm việc
“overtime”. Các anh chị
trong ban phục
vụ
còn đang
lu bu ngoài nhà thờ,
thế
là hai đứa
dấn
thêm cho cái bụng
nó tròn rồi
quê xệ
đi
về
motel Đồng
Hành ngủ.
Sáng thứ
bẩy,
con phóng ngay ra khỏi
giường
không cần
ai đụng
vào người
vì con mong
đến gặp
ban phục
vụ
và tất
cả
mọi
người
trong khóa quá. Những
điều
nghe nói về
“ban ấy”
thì đúng
thật,
ban phục
vụ
đã
làm việc
thật
là kinh khủng,
bay tới
từ
các tiểu
bang khác nhau và tối
hôm qua mới
gặp
nhau lần
đầu tiên để
ráp toàn chương
trình lại!
Nhìn là biết
các anh chị
trong “ban ấy”
mệt
lắm
nhưng
ai cũng
đầy
tràn sức
sống
và tinh thần,
đang
rất
sẵn
sàng để
bắt
tay vào nhập
khóa. Lòng thật
ấm
áp vì thấy
cái “ban đó”
toàn người
quen, à mà cũng
run run vì quen quá
thì khó trải
lòng ra, vì nếu
họ
biết
mình tỏng
tong thì dễ
quê sau này, mà quê thì khó chia sẻ,
luẩn
quẩn
thật,
giá mà không quen nhau thì chắc
hay hơn!
Con thật
hạnh
phúc khi nghe nói về
sự
thành hình của
khóa này, từ
khi còn là một
giấc
mơ
cách đây
sáu năm
nay của
ban gia đình
trong Đồng
Hành, cho đến
những
âm thầm
đi
học
hỏi
và xin trợ
giúp, rồi
đến
hôm nay đang
sắp
sửa
cho chào đời
những
cái gì rất
cụ
thể,
rất
con người,
để
giúp cho các cặp
trong và ngoài phong trào, cùng tôn giáo hay không, cùng màu da hay
khác sắc
tộc,
không phân biệt
tuổi
tác. Tạ
ơn
Chúa đã
có người
dám mơ
và nhất
là dám làm, và tụi
con sắp
được
hưởng
.
Con thấy
vui quá khi trong phòng
mọi người
đã
ngồi
tràn ngập
các bàn tròn, cha An là cha xứ
của
nhà thờ
Trái Tim Vẹn
Sạch
Đức
Mẹ
này, cha Lượng
là người
đang
khao khát lo về
mục
vụ
gia đình
và cha đang
đi
học
về
mục
vụ
này, hai cha
đón tiếp
tất
cả
mọi
người
thật
nồng
hậu
và vui tươi,
có 41 cặp,
trong đó
chín cặp
trong ban tổ
chức.
Cha An đã
cho chúng con sử
dụng
tất
cả
những
ngõ ngách của
nhà xứ
để
làm việc,
từ
nhà bếp
để
nấu
ăn
đến
phòng để
chụp
hình “before and after” rồi
phòng cho con nít chơi
và phòng lớn
nhất
là hội
trường
rồi
nhà thờ...
Cha nào con nấy,
cha dễ
thương
thì giáo dân của
cha cũng
vậy,
các bữa
ăn
được
một
sốá
anh chị
(cô chú , cậu
mợ
của
con) phục
vụ,
món nào cũng
ngon và nhất
là đầy
tình. Nhà bếp
thì bé mà các cô chú, cậu
mợ
đứng
trong đó
nấu
liên tục,
hỏi
tới
thì cứ
cười
thôi. Những
nụ
cười
đầy
hy sinh, con hỏi
thăm
cậu
mợ
thì cậu
bảo,
“Không sao đâu,
cậu
nghe lóm được
rồi!
Miễn
là thấy
mọi
người
được
ơn
là cậu
vui rồi.”
Ở
giáo xứ
cha An có nhóm trẻ
Trái Tim, các em này babysit cho các cặp
nào không thể
gửi
con được,
rồi
phụ
các anh chị
cô chú serve bữa
ăn
cho các khóa viên thật
là chu đáo
và dễ
thương,
romantic nữa.
Con suy tư
không biết
các em có cảm
nghiệm
gì khi phục
vụ,
chắc
là trong đây
cũng
có bố
mẹ
hay cô chú gì
đó
của
các em? Có lẽ
các em không biết
chứ
tất
cả
41 cặp
đang
rất
biết
ơn
các em vì các em
đang
giúp tạo
hạnh
phúc cho các cặp
này. Các em đang
dùng chính khả
năng
Chúa ban để
vun xới
những
cây tình yêu mà Chúa
đã
xe duyên. Rồi
những
cây tình yêu này sẽ
xum xuê và các em là người
hưởng
những
bóng mát và hoa
trái từ
đó.
Một
hình ảnh
thật
đẹp
con mơ
màng!
Trở
lại
vấn
đề
quê với
không quê, thật
là quê xệ
khi các anh chị
cô chú trong ban phục
vụ
không quê thì thôi, mắc
mớ
gì đến
con, vì khi chương
trình bắt
đầu
là lúc những
mảnh
đời
bắt
đầu
được
mở
ra. Các anh
chị cô chú
trong ban phục
vụ
đã
từng
cặp
đại
diện
cho từng
vấn
nạn
trong cuộc
sống
hôn nhân, chia sẻ
lại
những
kinh nghiệm
đau
khổ,
buồn
tủi,
mặc
cảm
, vui mừng,
trở
về,
v.v.. của
họ.
Trong nước
mắt,
tiếng
cười,
họ
thẳng
lòng và quảng
đại,
không xấu
hổ,
mắc
cở,
hay che đậy.
Tất
cả
những
kinh nghiệm
như
thấm
vào xương
của
con, có những
cái sao giống
đời
sống
hôn nhân của
mình quá, sao gần
mình quá. Con nghe như
mình đang
khóc cười
trên những
mảnh
đời
của
chính mình.
Tại
sao các anh chị
đó
đã
trải
qua những
kinh nghiệm
chông gai, chẳng
hay ho gì như
vậy
mà nay lại
đứng
đây
vạch
lưng
cho người
xem áo, không
đóng
cửa
trong nhà bảo
nhau như
phong tục
Việt
Nam mà lại
phơi
ra cho thiên hạ
biết
hết
cả
vậy?
Phải
chăng
các anh chị
đã
được
nếm
mùi phục
sinh qua cơn
giông tố.
Nay niềm
vui đó
không thể
để
yên trong bóng tối
được
mà phải
được
tung ra, loan truyền.
Phải
chăng
các anh chị
thấy
được
tầm
quan trọng
của
việc
quên mình đi
mà giúp người.
Các anh chị
đã
mất
bình an khi phải
nói lên sự
thật
phũ
phàng nhưng
chắc
các anh chị
lại
rất
bình tâm vì biết
rằng
mình đang
đem
bình an và những
phương
cách gỡ
rối
cho biết
bao nhiêu cặp
ngồi
đây.
Con chiêm ngưỡng
tình Chúa thật
ngọt
ngào qua sự
khiêm nhường
và quên mình này. Những
gai góc, khó hiểu,
quay quắt
trong đời
sống
hôn nhân của
tất
cả
như
được
những
giọt
mưa
làm nó dịu
lại,
nhẹ
nhàng, và trong sáng. Con biết
đời
sống
hôn nhân của
tụi
con chưa
gặp
những
sóng to gió lớn
vì con thuyền
tình của
tụi
con mới
ra khơi
được
năm
năm
nay nhưng
con đã
thu thập
được
biết
bao kinh nghiệm
để
làm hành trang thật
quý cho sau này. Con cảm
thấy
như
mình đang
đi
chích ngừa
và các anh chị
trong ban phục
vụ
như
những
nhà nghiên cứu
đầy
tình người,
họ
đã
dùng chính họ
để
cho ra những
liều
thuốc
cho chúng con, giúp chúng con không
đi
vào con đường
nào đó
mà họ
đã
khổ
sở
đi
qua. Hình ảnh
của
Chúa chết
đi
để
đem
lại
sự
sống
cho bao người
thật
rõ ràng trong hai ngày này. Rồi
sau đó
lại
được
nghe thêm những
chia sẻ
của
những
người
khác, lớn
tuổi,
nhỏ
tuổi,
mới
cưới,
cưới
lâu năm.
Tất
cả
những
chia sẻ
đó
đã
phong phú hoá
đời
sống
hôn nhân của
con.
Con đang
mân mê cục
đá
có chữ
“Faith” trên tay và nhớ
ghê giây phút mỗi
người
chọn
trong rổ
một
cục
đá
nào có chữ
viết
trên đó
mà phù hợp
với
đời
sống
mình. Con nhớ
lần
Father’s day vừa
rồi
con tặng
nhóm bài thơ
về
father. Anh e-mail hỏi
con là anh có hết
những
cái tánh đẹp
đó
hả
. Con đã
không do dự,
trả
lời
email anh ngay, YES , chỉ
có cái là sometimes the weird wind blows some away but God brings them
all back again, again and again. Con thấy rõ
đời
sống
của
tụi
con nhờ
vào Chúa rất
nhiều.
Chúa sắp
sẵn
cho chúng con không thiếu
thứ
gì trên con thuyền
tình đó
và còn lèo lái con thuyền
chung với
tụi
con, chỉ
có tụi
con để
cho những
cơn
gió lạ
vô tình thổi
đi
những
hành trang đó,
nhưng
nếu
có “niềm
tin vào Chúa”
thì Chúa sẽ
mang tất
cả
về
cho chúng con một
lần
nữa
và một
lần
nữa.
Còn anh, anh chọn
cục
đá
có chữ
“Forgiveness.” Thật
là đẹp
khi được
bỏ
qua cho những
lỗi
lầm
và sai lệch.
Đôi
khi những
sai lệch
không phải
là lỗi
mà chỉ
do hai phái tánh khác nhau,
sanh ra bởi
hai gia đình
mang phong tục
và cách giáo dục
khác nhau.
Ước
chi hôm đó
con được
mang ít cát về
đây
để
làm kỷ
niệm
như
đã
mang hai cục
đá
này về.
Sao hôm đó
con thấy
cát thật
mịn
và đẹp,
trong ánh nến
lung linh. Hai
đứa
tụi
con lần
lượt
vẽ
lên đĩa
cát cái lỗi
của
mình và được
người
bạn
đời
xem rồi
xoa cho tan hình
ảnh
đó
đi.
Con thật
động
lòng khi thấy
một
phương
cách thật
đơn
sơ,
dễ
làm và dễ
hiểu,
ngắn
gọn
để
có thể
áp dụng
trong đời
thường.
Biết
bao lần
con thấy
mình uốn
lưỡi
trăm
lần
mà cũng
không nói ra
được cái
khó thở
của
mình và con cũng
thấy
anh quay quắt
tìm tòi, suy tư
vì cớ
gì mà tại
sao vợ
chồng
lại
hục
hặc
nhau. Hình ảnh
xóa tan những
vết
xấu
trên cát này cho con một
cảm
giác rất
nhẹ
nhõm vì không phải
nói nhiều,
vì không phải
mang mặc
cảm
quá cao mà cũng
có thể
hiểu
và được
tha thứ,
cảm
thông.
Lời
thề
hôm đó
đối
với
lời
thề
hôm đám
cưới
của
tụi
con không có gì xa nhau lắm,
vì cảm
ơn
sự
chuẩn
bị
và dẫn
dắt
chu đáo
của
các cha, chúng con
đã
thề
hứa
đúng
như
lòng mong ước,
chỉ
khác là lần
này chúng con thề
hứa
những
cái hồi
đó
chưa
nghĩ
ra, chưa
đụng
chạm,
như
là anh nói rằng
sẽ
hứa
coi các con cho con có giờ
hơn
để
làm điệu,
còn con thì hứa
sẽ
nói và bàn với
anh trước
khi cắt
tỉa
cây cối
xung quanh nhà. Anh hứa
sẽ
không để
con chờ
lâu trong những
việc
cần
cả
hai quyết
định,
để
rồi
con phải
quyết
định
một
mình; con hứa
sẽ
nói cho anh biết
con giận
anh cái gì chứ
không làm thinh, chiến
tranh lạnh.
Đêm
thứ
bẩy
thật
bất
ngờ
và cảm
động,
chúng con được
đón
tiếp
vào bữa
tiệc
romantic với
cái cổng
bằng
bong bóng trắng
và hồng
quyện
vào nhau, rồi
các bàn ăn
đều
có nến,
floating candles, có cánh hoa hồng
rải
đầy
bàn, mỗi
bàn có một
em mặc
đồng
phục
áo trắng
quần
đen
và mang tie đen
đứng
phục
vụ.
Không ai phải
đứng
lên đi
lấy
đồ
ăn
nhưng
chính các em
đã mang ra
tận
nơi,
có champagne cho mỗi
bàn mở
ra và cha An nhí nhảnh
gõ ly cho tất
cả
các cặp
hôn nhau nữa.
Con thấy
rõ niềm
vui trong cha An và cha Lượng,
chắc
các cha đã
chứng
kiến
không biết
bao nhiêu cặp
thành hôn rồi
tan rã, cho nên nỗi
buồn
và niềm
vui của
chúng con là nỗi
buồn
và niềm
vui của
các cha. Con nghĩ
không gì vui bằng
khi thấy
những
gì mình vun tưới
nay sanh hoa trái, và không gì buồn
bằng
thấy
nó héo úa, tàn rụi
và chết
rục
đi.
Cuối
phòng lại
còn có một
cái bàn dài có bánh kem và trái
cây, trang trí thật
lộng
lẫy
như
bàn để
bánh ngày cưới
vậy.
Con nghĩ
rằng
không riêng gì tụi
con, ai cũng
đang
cảm
thấy
như
hôm nay là đám
cưới
của
mình mà hạnh
phúc nhất
là mình không phải
làm gì mà chỉ
hưởng
thụ
và hưởng
một
cách trọn
vẹn
không lo âu sợ
chuyện gì
trục
trặc,
sai quấy
cả.
Qua khóa này, hiểu
được
sự
chăm
sóc, khắc
khoải
của
các anh chị
cô chú và các linh mục
về
mục
vụ
này, con thấy
đời
sống
hôn nhân của
tụi
con thêm ý nghĩa
và được
chúc phúc. Từ
đó
giúp con ý thức
rõ hơn
về
ơn
gọi
mình đã
chọn
và mang một
niềm
xác tín rõ hơn
về
bí tích này.
Trên đường
về
hai đứa
tụi
con đúng
là có dịp
nhai đi
nhai lại
những
món quà đã
nhận
được,
sao thấy
mình thương
nhau ghê, thấy
đúng
là nồi
này vung này rồi,
chẳng
lầm
vào đâu.
Thấy
những
khác biệt
về
phái tính, về
phong tục
và cách giáo dục
trong gia đình,
thấy
những
trái ý, hy sinh thật
là nhẹ
nhàng, có vị
ngọt
và mang nhiều
hoa trái. Nhất
là cảm
giác không độc
hành trên một
hòn đảo
nào cả.
Rồi tụi con
bắt đầu thấy mình mơ, mơ sao nhiều cặp khác nữa được những món quà quý
này, mơ sao nhiều giáo dân và linh mục lo cho mục vụ gia đình này vì
thấy nó thật cần thiết trong xã hội mà thay vợ thay chồng như thay áo
... Ôi chu choa mơ nhỏ rồi mơ lớn rồi cùng cười vớ
|
|