ĐH 2007.01 | Mùa Chay 2007 - To Live Simply so that Others May Simply Live

 

Trang chính Bao DH 2007 2007-01
.

Một Mảnh Đời Của Con

 


Tố Uyên         .

 

 
Thế mà đă hai năm kể từ ngày Lư về với Chúa ... Dạo này Namsơn hay buồn v́ nhớ Ba ... Nhiêù lần Namsơn cầu nguyện: "Chúa cho Ba trở lại đây với mẹ và con đi Chúa. Con nhớ Ba lắm" ... Có một lần Namsơn cảm thấy thiếu vắng t́nh Ba nên nói: "Mẹ đám cưới với Bố Hoàng đi mẹ" ... Vừa tṛn bốn tuổi, con c̣n quá nhỏ để có thể diễn tả hết những suy nghĩ của ḿnh. Con chỉ biết nghĩ đơn giản là ḿnh nhớ Ba và muốn có Ba để chơi với ḿnh giống như Châu Ngọc và em bé Hoàng Ân có Bố Hoàng chơi với ... và ... thế là ... con đă ngây ngô bàn với mẹ đám cưới với Bố Hoàng. Thật là chuyện buồn cười ra nước mắt!

Tối hôm qua con về đến nhà mà buồn nhiều khi thấy bé Namsơn vẫn c̣n thút thít khóc sau một trận giằng co đ̣i ở lại nhà d́ Hoàn và Bố Hoàng. Lần nào cũng vậy, khi ra về Namsơn cũng khóc đ̣i ở lại nhưng lần này th́ quyết liệt vô cùng! Namsơn đă lớn và bắt đầu hiểu biết nhiều. D́ Hoàn Bố Hoàng cũng buồn và thương Namsơn lắm. D́ Hoàn bầy: "Hay là Namsơn ở lại rồi chiều mai chị Uyên đi làm về th́ lại về đây ngủ sáng hôm sau đi làm từ đây." Có phải đây là cách tốt nhất không? Hai nhà cách nhau cả tiếng lái xe, chỉ cuối tuần mới gặp mặt. Ở lại chơi thêm một ngày th́ cũng được, d́ Cún ở nhà một ḿnh th́ buồn một tí cũng không sao, rồi cách giải quyết này cũng chỉ tạm thời, c̣n về lâu về dài th́ sao? ... Dằng co với Namsơn, làm mặt giận, la lối, nhưng trong ḷng con, th́ rối bời và muốn xiêu ḷng. Con lúc nào cũng sẵn sàng để Namsơn ở lại nhà anh Hoàng và Châu Hoàn chơi nhưng cách giải quyết nào là tốt nhất đây?

Khi chuyện buồn hay khó khăn đến với con th́ con chịu đựng được và t́m được niềm an ủi trong Chúa. Nhưng khi chuyện xảy đến cho con của con và nếu con không thể làm ǵ được th́ con lại có thể trách Chúa, trách cuộc đời, trách số phận... Sáng nay thức dậy, thấy mặt mũi của Namsơn sưng húp tại v́ khóc nhiều quá tối hôm qua mà ḷng con thêm tan nát. V́ tối hôm qua mệt mỏi không mang đồ trang trí Noel lên nhà được nên sáng nay Cún nói con cứ để nguyên đồ đạc đó để Cún mang lên nhà sau và bây giờ th́ lấy xe của Cún đi làm không thôi trễ giờ.

Trong lúc lái xe, con nhớ lại chuyện buồn xảy ra đêm hôm qua, tự nhiên con giận và bắt đầu trách Chúa: Chúa ở đâu sao Chúa không làm ǵ hết vậy? Chúa có thấy con của con nó buồn không ? Con không thể ở nhà anh Hoàng và Châu Hoàn được v́ căn nhà đó ở trong một town nhỏ. Đêm xuống đèn đường th́ chẳng có nhiều mà cây cối th́ rậm rạp tối thui, con chưa hết sợ bóng tối và những không gian âm u từ ngày Lư qua đời. Con không thể lái xe đi làm khi trời c̣n tối và về tới nhà khi trời cũng đă tối; rồi đêm ngủ th́ cứ phải qua ngủ chung với em Hoàn v́ sợ cái im lặng và bóng tối của ban đêm. Con cần phải ở nơi ồn ào và đông người. Ở thành phố đêm xuống con được b́nh an nhẹ nhơm v́ có đèn đường khắp nơi và tiếng xe cộ thỉnh thoảng vẫn chạy qua lại trong đêm. Cái cảm giác có nhiều người ở gần chung quanh ḿnh làm con yên tâm. B́nh an để đi làm, để nuôi con và để vui tươi cười giỡn với con. Chúa ơi, vậy mà bây giờ Nam Sơn lại đang muốn ngược lại với những ǵ con đang cần để sống. Nhưng nh́n thấy thằng bé quay quắt, lủi thủi có một ḿnh không có anh chị em th́ con xót ruột vô cùng. Ước ǵ con trở lại được b́nh thường hoàn toàn như những người khác, không c̣n sợ hăi đủ thứ nữa để ở nhà anh Hoàng và Châu Hoàn cho Namsơn có các em cho vui. Con phải làm ǵ đây? Khi đang miên man suy nghĩ th́ xe đă đi đến toll booth, thường th́ con đi qua lane EZ Pass v́ xe có cái transponder để được tự động trả tiền chứ không cần đi vào những lane "cash only" để phải xếp hàng trả tiền mặt lâu lắc. Thế là cũng như mọi khi, con lái vào lane EZ Pass chậm răi ngon lành để chắc ăn là đèn xanh hiện lên. Nh́n chăm chú vào 3 cái đèn , đèn xanh "go ahead" hiện lên, con nhấn ga chạy qua, nhưng ngay tức khắc con sực nhớ là xe của Cún đâu có transponder!!! Oh no, như vậy là con sẽ lănh một cái phạt $50 một ngày gần đây! Nhưng tại sao hồi năy đèn xanh bật lên? nếu không có transponder th́ phải là đèn đỏ chứ! chuyện ǵ đă xảy ra ở toll booth vậy? Con vội vàng ngừng xe lại bên đường, lục lọi trong xe Cún xem có cái transponder không. Không một cái nào. Con phone ngay cho Cún, Cún nói: "Xe em đâu có transponder đâu chị Uyên."

Con mỉm cười rồi với lấy Chúa đang đung đưa trên cây Thánh Gía của cỗ tràng hạt treo trên kính xe ... ôm chặt Chúa vào trong ḷng bàn tay ... và... thầm th́ với Ngài: "Có phải Chúa vừa mới làm chuyện này không vậy Chúa ?" Nhưng cái tật nghi ngờ như Tôma lại nôỉ lên; vẫn c̣n 25% ngờ là Chúa đang ở trong xe với ḿnh ... thế là next toll booth con cố t́nh đi vào lane "Fast Lane and Cash " để có thể vừa thử xem cái transponder có được đọc nữa không và vừa có thể lấy toll nếu không có chuyện ấy xảy ra. Lần này, chẳng có ǵ xảy ra nữa . Con toét miệng cười và tin chắc là Chúa đang ngồi trong xe ngay bên cạnh con. Con nghe như Chúa đang nói với con: "Uh uh! Chúa chỉ làm cho đèn xanh lên lần trước thôi v́ con không nhớ , không biết, c̣n lần này th́ con nhớ rồi. Con thấy không, chuyện nhỏ này Ta c̣n làm được th́ làm sao mà Ta lại không lo được những chuyện khác cho cả hai mẹ con. Đừng buồn nữa."

Lạy Chúa, một lần nữa con lại xin phó thác mọi sự trong tay Chúa Chúa sẽ lại lo cho bé Namsơn và con và tất cả mọi người trong gia đ́nh chúng con.

 

         
 
 

... Hôm nay, Dec 12, 2006 sau khi đă check EZ-Pass account, that toll booth DID read the transponder and charged $1.00 as it should on Dec 04, 2006 at 8:01:06 am at Exit Becon Park! And the account did NOT post the toll of the next toll booth when I passed through the "Fast Lane and ticket" lane. That confirmed there was no transponder in the car!

In just a second with a very little hint - if you don’t want to call it a miracle - Chúa đă an ủi và nhắc nhở con là Ngài không quên con và hơn nữa Ngài thông cảm và không chấp nhất những trách móc của con.

Chuyện này làm cho con nhớ lại hằng bao nhiêu những chuyện to nhỏ khác Chúa giúp con kể từ ngày Chúa gọi Lư về.

Cho đến ngày hôm nay con vẫn không thể tưởng tượng được là ḿnh đă có thể cám ơn Chúa buổi sáng hôm ấy, 10/24/2004, buổi sáng mà bầu trời như sụp đổ và tất cả như đảo ngược, buổi sáng mà con như người mất hồn nhưng vẫn sáng suốt và tạ ơn Chúa: "Con tạ ơn Chúa đă đem Lư về với Chúa để Lư thoát khỏi những khổ đau của trần gian này". Có phải v́ con quá thương Lư nên vui khi thấy Lư được về với Chúa dù cho con có xa Lư vĩnh viễn? Lạ lắm, càng thương th́ càng vui mừng cho Lư và cứ nghĩ đến Lư được hạnh phúc bên cạnh Chúa mà con được an ủi thật nhiều. Có thể nói là con đă khóc v́ đau khổ nhưng cũng khóc v́ vui mừng cho Lư nữa. Lạy Chúa, có phải Chúa Thánh Thần đă ngự đến trong ḷng con và ban cho con sức mạnh ư chí phi thường và khó hiểu như vậy không?

Rồi những ngày đám tang, bài hát Lạy Chúa Xin Hăy Nhận Lấy thật sự đă thấm trong ḷng con và con thực sự sống trọn vẹn trong ư nghĩa của bài hát: Lạy Chúa xin hăy nhận lấy tất cả tự do, trí khôn và ư chí con, tất cả những ǵ con có và đang làm chủ. Chúa đă cho con, này đây xin trao lại Chúa tất cả những ǵ, xin trao lại Chúa tất cả những ǵ Chúa đă cho con. Xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo tôn ư Cha. Lạy Chúa xin hăy ban cho T́nh Yêu của Chúa . Đối với con chỉ cần T́nh Yêu của Chúa và Ân Sủng Ngài. Amen.

Bên cạnh món quà Đức Tin Chúa ban cho con, Ngài c̣n cho con những t́nh thương của tất cả mọi người xung quanh trong những ngày tang lễ. Linda, bạn con là người Mỹ trắng rất sợ mùi nước mắm và chưa bao giờ nấu ăn món Việt Nam thế mà thương con Linda đă âm thầm đi chợ Việt Nam, hỏi cách làm chả gị với nước mắm rồi đem đến cho con ăn. President, vice president và các bạn trong cùng office đă đến chia buồn. Các bạn trong nhóm từ người ở xa cả tiếng đồng hồ, đến người ở gần, trong ṿng một tuần lễ, ngày nào cũng đến và có mặt từ sáng đến tối, chia nhau việc làm và lo đám tang cho Lư cùng với gia đ́nh hai bên. Lư qua đời năm ngày trước sinh nhật thứ 35 của Lư . Thu là người bạn trong nhóm, sau khi đưa các con đi học, đă đến chở con đi lễ và ngừng lại bên đường cho con hái lá cây mùa thu đem đến nhà quàn làm qùa tặng sinh nhật Lư. Rồi suốt tám chín tuần lễ liên tục, các bạn đem con cái đến đọc kinh cho Lư, các cháu chưa làm bài xong, Thu và Dương đem theo tập vở của các cháu đến để trong khi các cháu làm bài, Thu và Dương cùng các bạn đọc kinh cho Lư. Email của các anh chị Đồng Hành cùng với những lời an ủi, xin lễ của bạn bè và người thân gởi đến nhiều vô cùng.

Sau đám tang, căn nhà Lư và con mua mới được 8 tháng, hai đứa remodel căn nhà, các đường dây điện trong cả nhà Lư đang sửa dang dở, các anh bên gia đ́nh Lư ráng tranh thủ sửa cho xong nhưng thời gian ở Boston có hạn nên đă không thể hoàn thành. Thế là công ty con đă hỏi thăm và cử người tới bỏ ra cả mấy ngày để giúp làm cho xong. Con bán nhà, các bạn trong nhóm đến dọn nhà phụ. Hôm ấy trời băo tuyết thật to đến độ chiếc xe U-Haul tưởng sẽ không lên dốc nổi; tuyết ào ạt đổ xuống rất dầy và nặng nhưng chẳng ai nói ai tiếng nào, cứ tiếp tục làm cật lực cho đến lúc căn nhà trống trơn và sạch sẽ hoàn toàn. Thật là t́nh nhóm giành cho con rất nhiều.

Căn nhà bỏ hoang mấy tháng trời trong lúc chờ bán, mấy người hàng xóm âm thầm đậu xe vào parking của nhà con để ăn trộm tưởng có người trong nhà sẽ không mon men tới. Mùa thu đến họ sang quét lá cắt cỏ. Mùa đông đến, họ cào tuyết. Ông đưa thư hay nói chuyện với Lư lúc trước cũng thật dễ thương đưa thư qua hàng xóm để gởi lại cho con. Ông bà hàng xóm cạnh nhà gọi phone hỏi thăm liên tục và nói: "Don’t worry, we will take turn taking care of your house." Cám ơn Chúa đă lo lắng cho con qua t́nh hàng xóm láng giềng.

Sự ra đi của Lư quá đột ngột không một dấu hiệu báo trước. Lư đang khỏe mạnh, không đau tim, không bị cao máu, không một triệu chứng ǵ, tối hôm trước c̣n đút ḿ cho Namsơn ăn và quay film hai mẹ con vui vẻ. Thế mà chỉ qua một đêm ngủ đă ra đi vĩnh viễn. Kết quả autopsy chỉ kết luận là natural death. Con bị khủng hoảng trầm trọng. Tất cả mọi sự chung quanh con như đều bao trùm bằng sự chết chóc, cái ǵ cũng có thể biến mất vĩnh viễn trong tích tắc. Cuộc đời như bọt bong bóng xà bông rất mỏng manh, đụng vào vật ǵ hay bị gió thổi mạnh là bể tan ra không c̣n dấu vết. Con không ngủ được v́ những h́nh ảnh ghê sợ, những âm thanh quay cuồng trong đầu. Con sợ hăi đến độ phải van nài Chúa: "Lạy Chúa chẳng thà Chúa cho con chết đi th́ hơn là để con sống trong sợ hăi cô đơn mà không ai có thể giúp con được. Những người bị ung thư, bị đau đớn c̣n có morphin để chích cho bớt đau, c̣n con, chẳng có ǵ giúp con được cả." Cái đêm đầu tiên biết ḿnh bị khủng hoảng là lần ở nhà của con, con sợ đến toát mồ hôi, nằm co ro giữa mọi người đang ngủ say sưa. Chị Oanh thấy con sợ quá nên đă ôm con rất lâu nhưng rồi buồn ngủ qúa chị Oanh cũng phải thiếp đi ngủ tiếp. Chưa bao giờ con thấy ḿnh cô đơn và bất lực như vậy. Thế rồi, gần hai tháng sau, anh Minh và Tuyết đi Texas về đă đem cho con ổ bánh ḿ của vị thánh Giêrađô. Con qùy hết sức cung kính sốt sắng, đặt niềm tin tuyệt đối vào tấm ḷng của Chúa Quan Pḥng; con ăn hết ổ bánh và tha thiết xin Thánh Nhân cầu bầu cùng Chúa cho con; con có một cảm giác lạ, rùng ḿnh một cái và đă được chữa khỏi ngay tức khắc. Kể từ giây phút ấy, những h́nh ảnh ghê sợ vẫn c̣n trong đầu con nhưng con hoàn toàn không sợ nó nữa. Con đă ngủ được qua đêm! Lạy Chúa món quà này con sẽ chẳng bao giờ quên được.

Rồi món quà Thao Luyện Nhẹ Nhàng đă đem con đến gần Chúa nhiều thật nhiều hơn nữa. Qua TLNN con đă có một mối tương quan mật thiết với Chúa và t́m ra cho ḿnh con đường tắt để đến gần Chúa mau hơn, và nhất là để có thể giúp Lư mau về với Chúa hơn nữa. Những chuỗi kinh con đọc liên tục rất tốt nhưng không tốt cho bằng những việc con làm cụ thể. Cám ơn Chúa đă cho Lư về với con trong một giấc mơ thật đẹp để chỉ cho con con đường tắt đó. Con nằm mơ thấy Lư và con đang xếp hàng. Con ở đằng sau Lư 5, 6 người nhưng không làm sao đến gần Lư được. Măi một lúc sau con tự nhiên nh́n thấy một con đường tắt và vội vă rẽ vào con đường ấỵ Đúng là đường tắt v́ chỉ một chốc sau là con đă lên trước Lư được vài ba người. Lư vui toét miệng cười vượt lên ôm con và hai đứa cùng đi. Lư dẫn con đến một băi biển thật lạ. Ở băi biển này tất cả mọi sự đều được làm bằng "sự giúp đỡ." Từ hạt cát cho đến những ṿng vàng trang điểm, những chuỗi tràng hạt mà người ta bầy bán dọc theo bờ biển đều bằng những "sự giúp đỡ" và chúng nó đẹp vô cùng, sáng vô cùng. Sau khi thức dậy con đă chia sẻ lại cho các bạn trong nhóm TLNN của con nghe và con khóc v́ mừng là đă t́m thấy con đường đẹp và ngắn này. Từ đó trở đi con mở ḷng hơn và giúp đỡ mọi người nhiều hơn, con bỏ nhiều thời gian để cùng với nhóm làm những việc quyên góp tiền cho người nghèo và vui nghĩ rằng những việc này sẽ như những món quà ư nghĩa nhất mà con có thể tặng Lư. Con cám ơn Đức Mẹ đă cho con có đường phone thiêng liêng là chuỗi tràng hạt để con vẫn được liên lạc và cùng đồng hành với Lư. Con cám ơn Chúa đă nhắc nhở con đừng quên con đường ngắn nhất mà có thể giúp Lư và con đến gần Chúa hơn đó là giúp đỡ mọi người chung quanh.

Rồi món quà t́nh thương của gia đ́nh nữa. Lư để lại cho con bé Namsơn thật dễ thương và ngoan. Namsơn an ủi con nhiều lắm. Không có Namsơn chắc là con c̣n trong ṿng lẩn quẩn u buồn và cô đơn măi. Con cám ơn Chúa. Bên cạnh Namsơn, Chúa c̣n cho con t́nh thương của gia đ́nh anh Hoàng và Châu Hoàn. Kể từ ngày Lư ra đi, gia đ́nh của em con là điểm tựa chính của con. Ngay cả khi con dọn về Quincy v́ lư do sức khỏe tinh thần, anh Hoàng và Châu Hoàn vẫn bên cạnh và đồng hành với con. Thời gian ấy Châu Hoàn có bầu bé Hoàng Ân khá lớn, tim bị rối loạn phải uống thuốc và cái thai đă có những triệu chứng không b́nh thường. Trong nhà ai cũng lo lắng là em bé sẽ bị ảnh hưởng thêm bởi những u buồn của cả gia đ́nh. Rồi có mấy đêm Namsơn hay Châu Ngọc bị bệnh và sốt, đúng ra em Hoàn phải được ngủ riêng để không bị lây bệnh cho chính ḿnh và làm ảnh hưởng cho bào thai. Nhưng con đă không thể vượt qua cái khủng hoảng của ḿnh và thế là em con ôm cái bụng bầu thật to sắp sanh ngủ chung một pḥng với con và 2 bé. Có những đêm con sợ quá khều đánh thức em dậy: "Hoàn ơi, dậy đọc kinh với chị được không, chị sợ quá." Cả ngày em Hoàn đă mệt mỏi với bụng bầu, phải trông coi hai đứa Namsơn và Châu Ngọc trong lúc anh Hoàng và con đi làm, thế mà tối đến con lại đánh thức em dậy. Mệt ră người ra nhưng chẳng bao giờ em từ chối đọc kinh với con cả. Tệ hơn nữa, tắm mà con cũng sợ, thế mà em Hoàn vẫn vui vẻ ngồi ngay cửa pḥng tắm nói chuyện với con cho đến khi con tắm xong. Con đi làm về gần đến nhà th́ goị phone cho em. Một tay th́ cầm cell phone nói chuyện với em, một tay th́ lái xe và từ xa con đă thấy em Hoàn mở sẵn cửa garage đứng chờ. Anh Hoàng th́ thỉnh thoảng gọi phone xem con đă về đến nhà chưa tại v́ trong khoảng thời gian đó con bị đụng xe mấy lần. Thế đấy, Chúa đă nh́n thấy sự hy sinh và kiên nhẫn của em con nên đă ǵn giữ cho bé Hoàng Ân ra đời thật xinh xắn, khoẻ mạnh và vui tươi. C̣n anh Hoàng th́ hy sinh không ngủ chung với em Hoàn suốt mấy tháng trời. Cái giường king size chứa hết cả 4 người: Em Hoàn, bé Châu Ngọc, con và Namsơn. Bố Hoàng lăn lóc đi ngủ pḥng khác, rồi v́ không quen cái nệm của pḥng khác nên lại sách gối ra ngủ pḥng khách, mai ngủ trên lầu ba, mốt ngủ dưới nhà trên sofa. Anh Hoàng giặt giũ quần áo cho cả con và Namsơn. Thay tă, rửa đít cho Namsơn Bố Hoàng đều sẵn sàng làm cả. Chiều đi làm về em Hoàn đă nấu cơm xong, con chỉ phụ một chút, tắm rửa cho các nhóc rồi chơi với chúng. Có những lần anh Hoàng đi làm về sắn tay vào rửa chén bát. Những việc làm của anh Hoàng làm con nhớ Lư vô cùng, Lư cũng là người chồng gương mẫu chẳng nề hà rửa chén bát, nấu ăn, giặt giũ quần áo phụ với vợ. Cám ơn anh Hoàng nhiều. Cún và Mẹ con th́ tuần nào cũng lặn lội lái xe cả tiếng đồng hồ xuống chơi với chúng con suốt cuối tuần. Cún mua sách chuyện cười cho chị Uyên đọc. Quỳnh Vi bên Cali th́ phone và email liên tục hỏi thăm cả nhà. Gần một năm trời, con rất sợ nh́n vào gương và mắt người khác; thậm chí mắt của chính ḿnh và của Namsơn cũng không dám nh́n lâu và thẳng. Con không trang điểm chỉ chải tóc cho gọn gàng v́ có giám soi gương đâu mà chau chuốt đầu tóc mặt mũi. Cái cảm giác sợ ánh mắt, sợ gương, sợ bóng tối và mọi vật chung quanh giống như con chó dại sợ ánh sáng vậy. Cặp mắt duy nhất mà con dám nh́n là cặp mắt rất dễ thương đen nháy tṛn xoe của bé Châu Ngọc. Châu Ngọc bé lắm, mới được hơn tuổi rưỡi; con bé phải tắt đèn mới ngủ được, thế mà Bác Uyên sợ bóng tối nên pḥng ngủ phải để đèn sáng suốt đêm, anh Hoàng phải set up cả đèn ngoài hành lang. Đèn sáng thế là con bé cứ tưởng trời c̣n sáng nhất định không đi ngủ trong khi mọi người và anh Namsơn đă ngủ hết. Châu Ngọc thức khuya đến cả 1, 2 giờ đêm cứ lang thang ngọng ngịu ca hát đi chung quanh giường. Bác Uyên th́ dù đèn có sáng vẫn căng thẳng nửa thức nửa ngủ suốt đêm nên Châu Ngọc đă an ủi bác Uyên rất nhiều trong những đêm dài như vậy. Nghĩ lại cái thời gian ấy thật là kinh khủng. Em Hoàn và anh Hoàng đă thực sự bên cạnh con và kiên nhẫn vực con dậy. Lúc ấy Namsơn vừa tṛn 2 tuổi, Châu Ngọc th́ thua anh gần 3 tháng. Hai anh em rất thương nhau, ca hát và chơi với nhau cả ngày. Con tạ ơn Chúa đă cho con có một gia đ́nh hạnh phúc và từ lớn chí bé ai cũng thương yêu nhau thật nhiều.

Gia đ́nh bên nội cũng rất thương hai mẹ con. Bà nội và các bác luôn hỏi thăm và thỉnh thoảng cho quà Namsơn. Cả hai năm nay, chị Oanh, chị kế của Lư, tuần nào cũng gọi phone cho con lúc khoảng 11:30 trưa thứ bảy, đó là giờ chị Oanh đi làm và chẳng bao giờ chị Oanh quên gọi con cả. Chị Yến th́ có con nhỏ nên không gọi phone thường xuyên như chị Oanh, nhưng chị Yến cũng rất dễ thương v́ mỗi lần nói chuyện phone với chị th́ hai chị em nói nhiều lắm. Hồi đầu năm 2006, cả đại gia đ́nh con bay qua LA để dự Đại hội Đồng Hành và con th́ sang thăm Má Lư, anh Nghĩa là anh lớn của Lư thương và lo lắng cho Namsơn và cả gia đ́nh con những ngày ở đó. Lần Thanksgiving 2006 vừa rồi chị Oanh và chị Yến đă mua vé máy bay cho hai mẹ con bay về Seattle thăm gia đ́nh bên nội. Một chuyến đi đầy ư nghĩa và đầy t́nh thương yêu của bên nội dành cho hai mẹ con. Cousins của Namsơn xếp h́nh đem ra phi trường tặng Namsơn, về nhà mấy đứa chơi với nhau thật vui. Bà Nội thương và khóc hoài v́ thấy Namsơn giống ba y- đúc mà lại c̣n dễ thương, ngoan và lễ phép nữa. Mấy ngày ở đó Bà Nội cứ canh xem hai mẹ con đă có quần áo mặc dơ chưa là Bà Nội đem đi bỏ máy giặt. Cử chỉ của Bà Nội đơn sơ dễ thương vô cùng. Khi cả nhà nh́n thấy Namsơn khóc to và nhất định đ̣i bác Jeff về nhà chơi với Namsơn th́ ai cũng buồn và chị Yến nói với anh Jeff: "He really needs a man in the house." Rồi có một lần mấy chị em ngồi chơi nói chuyện với nhau, chị Yến bảo: "Chị nghĩ Lư luôn luôn muốn cho em và Namsơn được hạnh phúc ... nên biết đâu Lư sẽ là người t́m người bạn cho em." Con hết sức ngạc nhiên v́ sự rộng ḷng và dễ thương của các chị! Con cám ơn Chúa đă cho con có bên gia đ́nh chồng thương hai mẹ con thật nhiều.

 

 
         
 
 

Sau khi Lư qua đời, con nghỉ làm gần 2 tháng, nhưng rồi đến lúc phải đi làm lại, lúc này là bước vào mùa đông, mùa đông năm 2004. Ngày ngắn đêm dài sắp đến mà con th́ vẫn c̣n sợ bóng tối vô cùng. Con không thể đi làm lúc 6:30 sáng v́ trời vẫn c̣n tối và không thể về lúc 5:00 chiều v́ trời cũng đă sập tối. Mọi người trong công ty rất thông cảm nên cho con đi làm trễ về sớm (9:00am - 2:30pm) suốt 4, 5 tháng và làm những việc thật nhẹ nhàng không tính toán nhiều mà vẫn được ăn lương full time.

Mùa xuân 2005 sau khi Lư mất khoảng nửa năm, tâm trí con khá hơn rất nhiều nhưng vẫn không sao thoát khỏi nỗi sợ bóng tối. Con thèm được tự lập trở lại, được b́nh thường như bao người khác. Ước ǵ con là Tố Uyên của ngày xưa có thể làm được mọi việc một ḿnh. Khi đó với số tiền bán nhà ở Worcester, con mua ngay một cái condominium ở trên Quincy để Mẹ với Cún ở, c̣n con th́ tiếp tục ở lại nhà anh Hoàng và Châu Hoàn. Trong ṿng một tháng trời con đi đi về về Quincy để làm lại căn hộ từ 1 pḥng ngủ thành 2 pḥng ngủ cho Mẹ với Cún có pḥng riêng thoải mái. Các anh em trong nhóm và bạn Cún thay phiên nhau đến phụ. Có lần đang remodel nhà th́ bị thiếu đồ thế là phải đi HomeDepot, con nhớ hoài cái cảm giác hạnh phúc đă có thể lái xe một ḿnh lúc 8:00 tối để mua ít đồ. Kể từ đó con biết Quincy sẽ là nơi lư tưởng có thể chữa bệnh cho con bởi v́ thành phố đông người và đèn đường khắp mọi nơi.

Mùa hè 2005 qua nhanh, rồi mùa thu bắt đầu, ngày ngắn đêm dài lại đến. Sau một năm bị shock bây giờ con cũng vẫn c̣n sợ bóng tối. Con lo quá! Phải làm sao để đi làm giờ giấc b́nh thường chứ không thể như năm ngoái được. Con không thể lợi dụng ḷng tốt của moị người trong công ty măi được. Lúc ấy con thực sự muốn lên Quincy ở với Mẹ nhưng ai sẽ trông bé Namsơn trong lúc con đi làm đây? Tiền day care mắc không thể kham nổi và bà ngoại th́ đi làm, chẳng lẽ lại hỏi bà ngoại nghỉ việc chỉ để ở nhà trông cháu. Cầu nguyện với Chúa ngày đêm mà chưa thấy Chúa làm ǵ cả. Chúa chẳng cho con hoàn toàn khỏi bệnh mà cũng không có cách nào giúp con sao? ... C̣n có một tháng nữa thôi là mùa đông ập đến rồi. Một hôm con đang làm việc trong công ty, bỗng Mẹ gọi phone cho biết là Mẹ bị thất nghiệp. Đây có phải là ư Chúa không? Con mừng quá nói với Mẹ và quyết định về ở với Mẹ và Cún ngay như một cách giải quyết tốt đẹp nhất. Mẹ ở nhà trông bé Namsơn vừa vui vừa đốt thời gian. C̣n con th́ được ở trong thành phố, đèn đường sáng suốt đêm không bị tối mù mịt như ở nhà anh Hoàng và Châu Hoàn. Hạnh phúc vô cùng khi con lại có thể đi làm giờ b́nh thường, đi chợ đi búa 7, 8 giờ tối mà không cần phải có ai đi cùng, tối về ngủ thẳng giấc không lo lắng bồn chồn, Namsơn có thức dậy đi pee pee ban đêm con cũng không sợ dúm dó cả người khi dắt Namsơn vào pḥng tắm. Cái plan lư tưởng đă thành sự thật! Thế nhưng về ở Quincy với Mẹ mới được có một tuần hạnh phúc b́nh an th́ Mẹ quyết định đi tu ḍng kín! Bầu trời lại một lần nữa sụp đổ. Con đi làm mà khóc hoài. Con bắt đầu trách Chúa: "Con không hiểu ư Chúa Sao mà số con lận đận thế này .Con mong được sống yên ổn mà h́nh như mọi thứ cứ quay cuồng đảo điên. Chẳng lẽ Chúa lại muốn thử thách niềm tin của con một lần nữa hay sao? Chuyện của Lư chưa đủ hay sao?" Cứ mỗi lần nghĩ đến Mẹ đi tu là lại khóc. Bây giờ đang viết kể lại mà con cũng muốn khóc. Mẹ đi tu ḍng kín có nghĩa là sẽ không bao giờ về nữa, ngay cả khi các con đám cưới, ra trường, hay thậm chí khi các con bịnh hoạn hoặc chết. Sao mà giống như bàn tay có 5 ngón và chỉ trong ṿng 1 năm mà con bị mất hai ngón. Chúa vẫn cứ âm thầm lặng lẽ giúp con nhưng khi ấy con không có cảm nhận được ǵ cả.

Đau lắm và khổ tâm vô cùng! Vừa xa mẹ vừa chới với chẳng biết đường nào ṃ. Con không muốn quay trở lại tâm trạng sợ hăi và mất b́nh an của những tháng mùa đông ảm đạm như năm trước. Mà nếu ở lại Quincy th́ không biết phải gởi bé Namsơn cho ai trông coi đây? Chỉ c̣n khoảng một tháng là đến mùa đông nữa rồi. Thế là ngày nào đi làm con cũng vào computer mở cái spreadsheet mà con tự create để ráo riết tính toán t́m cách đủ tiền cho Namsơn vào day care để hai mẹ con được tiếp tục ở lại Quincy. Gọi phone xin được hoăn một thời gian không trả tiền nợ học (forbearance of student loan), cắt xén tất cả mọi chi phí tơí mức tối thiểu, viết thư xin YMCA giảm tiền học của NamSơn được 25%, nhưng con vẫn không thể nào có đủ tiền cho con của con đi day care. Bán cái xe Camry 2003 và mua xe cũ lái là phương cách cuối cùng; không phải trả tiền xe mỗi tháng và giảm tiền insurance xuống cả một nửa ... Nhưng ... tiền đâu để mua xe cũ đây? Anh Hoàng thấy vậy đă cho con cái xe cũ của anh ấy. Mẹ, anh Hoàng và con đă bỏ tiền vào sửa chiếc xe cho chạy được ngon lành. Và thế là đủ tiền cho NamSơn đi day care.

Cái chuyện bán xe Camry 2003 và mua xe cũ lái thường th́ chắc là con sẽ buồn. Nhưng không hiểu sao con lại rất vui vẻ chấp nhận. Chúa đă giúp cho con nh́n thấy đó cũng là món quà qúy và nên ôm ấp nó. Những ngày TLNN là những lúc con có dịp thăm hỏi và nói chuyện với Chúa. Con nh́n thấy nhiều hơn những vẻ đẹp của Chúa trong mọi sự. Lái chiếc xe cũ kỹ mà cám ơn Chúa đă cho ḿnh có dịp được giống những người nghèo khác. Một thời gian dài được lái xe mới, con đă quên dần đi những vất vả của những ngày đầu mới qua Mỹ cũng đă từng lái chiếc xe ọp ẹp. Trời nóng bức, không có AC mà con vẫn vui v́ hiểu được rằng: À há, trước đây con lái xe có AC mà không biết thông cảm cho những người đang đổ mồ hôi ngồi trong cái hộp sắt không có AC . Có biết bao nhiêu lần con change lane vượt qua họ một cách khó chịu v́ xe họ cũ kỹ chậm chạp và khói xịt ra nhiều. Chả bao giờ con biết nhường đường cho họ được đi nhanh hơn cả. Chẳng bao giờ để ư là biết đâu một trong những cái xe cũ kỹ ấy có chiếc nào cũ qúa chỉ sợ xe ngừng lại là chết máy luôn. Đó là những xe cần được nhường đường mới phải. Thế mới biết con thật là tệ và ích kỷ. Cám ơn Chúa đă cho con có dịp thấy cái tôi của con và cho con biết thông cảm hơn với những người kém may mắn hơn con.

Cắt xén tất cả mọi chi phí shopping nên Namsơn và con sẽ không có nhiều đồ mặc nữa. Con bắt đầu viết email xin các bạn trong office ai có đồ của con trai cỡ tuổi Namsơn mà không mặc nữa th́ cho Namsơn. Chỉ trong mấy ngày mà đồ và tiền mọi người cho Namsơn quá chừng. Con th́ không xin nhưng cousin của con tự nhiên đem đến cho cả 3 bao to quần áo. V́ cùng một size với nhau nên đồ của Châu con mặc được gần hết. Kể từ đó quần áo hai mẹ con thỉnh thoảng lại có người cho và chẳng bao giờ phải mua sắm cả. Con cám ơn Chúa nhiều.

 

 
         
 
 

Sau khi bà ngoại nhập ḍng được khoảng hơn một tháng, tiền nhà băng hụt dần và con lại nhức đầu. Nhiều người giới thiệu gởi người Việt sẽ rẻ hơn nhưng con không an tâm bây giờ kẹt quá nên đành phải chịu. Gởi con cho ông bà người Việt có vài ngày mà Namsơn về nhà hay khóc và buồn rũ người ra khác với hố con học ở YMCA, thằng bé ngày nào cũng vui vẻ, ca hát cho tới giờ đi ngủ, nay thằng bé hay khóc và lặp đi lặp lại câu: "Con không muốn đi học đâu." Ngày nào con cũng ôm cổ mẹ và nói: "Mẹ ơi con thương mẹ, con không muốn mẹ chết." Con có giải thích cách nào Namsơn cũng vẫn sợ và lo mẹ sẽ chết. Lo lắng và hỏi thăm hai ông bà th́ họ nói: "Tui nói thiệt với cô nhe, thằng bé mất b́nh thường tại v́ khi tui bật nhạc cho tuị nhỏ th́ mấy đứa kia ca hát nhảy múa vui vẻ, c̣n thằng này nhảy có vài ba cái là ngồi xuống buồn rũ rượi không nhảy múa nữa." Con hỏi thêm vài chi tiết để t́m hiểu th́ họ cho là con quá đáng: "Cô đừng có bênh nó và nghĩ là con của ḿnh b́nh thường." Khi con hỏi ra chuyện th́ mới biết là người ta đă không nhạy cảm với việc Namsơn bị mất ba mà c̣n chỉ trỏ nói với các phụ huynh khác trước mặt thằng bé: "Tôi chỉ nói thế này, thằng này nè, tội nghiệp nó mồ côi ba, ba nó chết rồi nó không có b́nh thường đâu." Cô ta giải thích như vậy với các phụ huynh khác để nếu Namsơn có làm ǵ sai quấy th́ thông cảm, không trách móc. Thật đáng buồn là họ không nhạy cảm với thằng bé. Ở nhà mọi người luôn luôn tránh không khơi dậy những nỗi buồn này trước mặt Namsơn ... và ... nhất là không nhắc đến chữ ‘ba chết’. Với cách lạc quan và vui tươi con diễn tả cho Namsơn thấy là Ba đă về Thiên Đàng với Chúa, ở đó vui lắm. Và Ba đang chờ Mẹ và Namsơn. Bây giờ Namsơn biết là Ba của ḿnh sẽ không bao giờ về nhà nữa nhưng đang sống trên Trời. Namsơn vui vẻ chấp nhận v́ biết một ngày nào đó con cũng sẽ gặp lại Ba .... Lúc đó là 1 giờ trưa, đang ở chỗ làm, con vừa khóc vừa lái xe thật nhanh về đón Namsơn ra ngay, đem Namsơn đến công ty với con, thằng bé ngồi luẩn quẩn chờ mẹ làm việc cho đến chiều . Ông boss của con đă hỏi thăm và hiểu sự bế tắt của hai mẹ con và ông hứa sẽ bàn với giám đốc xem có cách nào giúp không. Lần này con lại tin tưởng hoàn toàn vào Chúa và cảm thấy rất b́nh an, con nói: "Con biết thế nào Chúa cũng phải giúp con bởi v́ con đă làm hết sức của con rồi." Vài ngày sau công ty đă tặng cho hai mẹ con $10,000 Merit Bonus! Sau khi trừ thuế con đă đủ tiền phụ thêm vào trang trải cho Namsơn được đủ 3 năm day care cho đến lúc bé vào lớp một. Chúa ơi, c̣n ǵ vui cho bằng nữa! Con nhớ ngay tới lời Cha Tước nói: nếu con t́m Chúa là người cho quà th́ con có tất cả!

Quà của Chúa cho con nhiều không kể hết. Thật đấy. Hôm con đi họp mặt Vùng Đông Bắc, con đă được vui nhiều với Chúa và với tất cả mọi người trong gia đ́nh Đồng Hành. Con mất mát nhiều nhưng con cũng được đền bù nhiều. Con đă được dịp chia sẻ kinh nghiệm, để tuyên xưng Chúa trong thánh lễ bế mạc. Con đă có dịp cho mọi người nếm chén canh mướp đắng Chúa nấu cho con ăn. Cuộc đời con trong hai năm qua như một trái mướp đắng. Và Chúa là người nấu ăn tài giỏi đă chế biến nó thành một tô canh thật thơm ngon. Cái vị đắng của trái mướp vẫn c̣n nhưng ḥa lẫn với thịt, hành tỏi mắm muối nó trở thành món ăn thật hấp dẫn. Chúa đă không cất những đau khổ đi nhưng Chúa biến đổi nó. Cho đến ngày hôm nay con vẫn khóc v́ những vết thương cũ hay v́ thêm những vết thương mới nhưng con vẫn b́nh an một cách lạ lùng và con vẫn vui với Chúa. Một chuỗi dài của buồn và cô đơn được kèm theo một chuỗi dài hơn của ḷng cảm mến tri ân những ǵ Chúa đă và vẫn đang đền bù cho con.

Khi Mẹ con đi tu, có nhiều người cũng không khỏi thắc mắc. Mấy chị em con cũng đang trong ṿng lẩn quẩn t́m câu trả lời cho riêng ḿnh. Con th́ t́m kiếm và tự an ủi ḿnh bằng những giả thuyết do ḿnh đặt ra; mặc dù biết rằng nó chỉ là giả thuyết nhưng điều quan trọng là con t́m kiếm để hiểu và thương Mẹ con nhiều hơn ... và ... hy vọng một ngày nào đó con sẽ được mở gói quà bí mật và khó hiểu này. Có một điều con dám cả quyết là Mẹ con đi tu không phải v́ ích kỷ hay muốn ruồng rảy các con v́ cứ nghĩ đến những việc Mẹ làm mà con biết Mẹ con đă, đang và sẽ vẫn thương chúng con măi măi.

Hơn ba chục năm trời nuôi nấng bốn chị em nên người; Mẹ can đảm vượt qua những lúc đói khổ tận cùng khi bị mất mọi sự trắng tay; Mẹ khóc nhiều v́ cô đơn sợ hăi nhưng rất nghị lực lèo lái tất cả mọi sự trong suốt 8 năm dài Bố ở trong tù; Mẹ bám lấy Chúa để vượt qua những thất vọng tràn trề khi Bố từ giă cuộc đời để lại cho Mẹ bốn đứa con gái với gần như hai bàn tay trắng. Sẽ không bao giờ con quên những buổi tối Mẹ vừa ngủ gà ngủ gật vừa khâu vá quần áo vừa kể chuyện thần tiên cho các con nghe; những buổi chiều nắng gắt Mẹ xin người ta trông cái thùng bán trà đá thuốc lá để ba chân bốn cẳng chạy về nhà chở mấy chị em đi học. Cái xe đạp thồ cũ kỹ chở hết một lúc cả bốn mẹ con lên dốc cầu Kiệu hay cầu Trương Minh Giảng, rồi Mẹ lại quay về bán hàng tiếp. Mẹ cho chúng con cả cuộc sống son trẻ của Mẹ, ăn cơm với nước trà và muối, mặc quần áo vá trong vá ngoài, ngồi bên vỉa hè đội chiếc nón lá lụp sụp bán trà đá và vài điếu thuốc lá. Gia tài của mẹ lúc bấy giờ là vài gói thuốc lá và chỉ mong bán hết cuối ngày để có tiền nuôi các con và chồng trong tù. Mười năm làm accounting trong sở Mỹ, dạy anh ngữ, ăn trắng mặt trơn thế mà bây giờ ngồi bên vỉa hè bán hàng nuôi con! Mẹ ráng chạy mượn tiền mua rẻ được cái đàn piano cũ của một ông cán bộ lấy nhà của người ta và không muốn sử dụng nó. Mẹ dồn hết khả năng sức lực và tất cả thời gian chỉ mong sao các con được học ít nhất như Mẹ ngày xưa hoặc như những đứa trẻ nhà giàu khác. Các con của Mẹ biết đàn, biết vẽ, bơi lội, tiếng Anh, tiếng Pháp, thêu thùa may vá. Mẹ xin được đứng ngoài cửa lớp học tiếng anh tiếng pháp ghi chép và học lóm các bài hát về dạy cho các con và mở các lớp học sinh ngữ. Có nhiều khi Mẹ dạy free cho những ai không có tiền mà hiếu học. Khi con đậu vào đại học, con nhớ Mẹ xách gạo đi đổi tiền để trả tiền học cho con. Con nhớ hoài cái áo đầm xinh xinh của con Mẹ thêu cây dù có hoa rơi lác đác. Em Hoàn th́ có cái áo đầm Mẹ lấy vải từ lá cờ cũ và cắt thành áo cánh bướm thêu một chú heo trong film Ba Chú Heo Con của Walt Disney thật đẹp. Mấy đứa hàng xóm đồn nhau: Bố của tụi nó bên Mỹ gởi về cho tụi nó đó. Quỳnh Vi th́ Mẹ không có tiền mua đồ chơi cho em nên Mẹ làm cho em cái xe hơi bằng b́a cứng tô màu rực rỡ và c̣n có bốn cái bánh xe quay được nữa chứ. Vi mập tṛn chập chững kéo dây chiếc xe đi khắp xóm. Mẹ là người đă tạo nền tảng cho các con, giúp cho mấy chị em gần Chúa và có một niềm tin vững vàng. Mẹ dạy cho con cầu nguyện và nói chuyện với Chúa khi con c̣n bé tí như con đang dạy cho con của ḿnh vậy. Kể những hy sinh và t́nh yêu Mẹ dành cho các con th́ ngút ngàn kể sao cho hết. Rồi đến khi qua Mỹ, khi vật chất không c̣n là gánh nặng nữa th́ Mẹ lao đầu vào việc phục vụ. Suốt 10 năm trời trước khi vào ḍng, Mẹ chẳng nề hà đường xá hay mưa gió băo tuyết, đều đặn vào thăm các anh em trong tù để mong nâng đỡ tinh thần và hướng dẫn họ đi theo Chúa. Mẹ lúc nào cũng sống cuộc sống nghèo khó nên không có tiền nhiều giúp đỡ những người nghèo nhưng Mẹ giàu có về tấm ḷng nhân hậu nên giúp về mặt tinh thần: một nụ cười, một trái cam thăm hỏi, một cú phone an ủi người đang gặp chuyện buồn, lội mưa tuyết đến thăm người cô đơn lẻ loi, và nhiều những chuyện khác nữa.

Chẳng lẽ gần hết cuộc đời hy sinh cho các con đến mức như vậy mà vẫn chưa đủ để minh chứng t́nh yêu Mẹ giành cho các con sao Mẹ đi tu chắc chắn cũng v́ thương con hoặc là Chúa gọi Mẹ thực sự. Dù cho chúng con có van xin và thuyết phục Mẹ cách nào đi nữa, Mẹ vẫn nhất quyết vào ḍng. Và có lẽ Mẹ nghĩ Mẹ đi tu là cách giải quyết tốt nhất cho các con v́ nếu Mẹ không giúp con cái được bằng việc làm th́ giúp các con bằng những lời cầu nguyện; và có lẽ theo Mẹ những lời cầu nguyện có khi c̣n hữu hiệu hơn. Thêm nữa, Mẹ có thời gian hoàn toàn chăm chú vào cầu nguyện không phải chỉ cho con cháu mà cho cả thế giới, cho các anh em trong tù, cho bạn bè và thân hữu. Trong mấy tháng trời thử thách của giai đoạn đầu, có những lúc Mẹ chao đảo muốn quay trở về cuộc sống bên ngoài và chúng con cũng bầy tỏ sẵn sàng đón Mẹ về bất cứ lúc nào Mẹ muốn. Nhưng rồi, Mẹ lại t́m thấy Chúa và tiếp tục vượt qua những sóng gió trong bốn bức tường tưởng chừng cô quạnh nhiều.

Lạy Chúa, dù cho chuyện Mẹ con đi tu là ư riêng của Mẹ hay là lời mời gọi của Chúa, con tha thiết xin Chúa ban cho Mẹ con cuộc sống b́nh an và hạnh phúc dù ở bất cứ nơi nào Con biết Chúa cho Mẹ tự do để chọn lựa và con cũng phải tôn trọng điều đó. Nhưng ... nếu Chúa thấy cuộc sống nơi ḍng kín không thích hợp với Mẹ con th́ xin cho Mẹ dấu chỉ. C̣n nếu cuộc sống trong ấy tốt cho tâm hồn của Mẹ th́ xin Chúa giúp cho Mẹ dọn ḿnh sạch đẹp trong những ngày cuối đời như Mẹ hằng mong ước để khi nhắm mắt xuôi tay sẽ được Chúa rước về Thiên Đàng. Xin cho chúng con dù xa Mẹ bên ngoài nhưng tâm hồn và trái tim mỗi ngày mỗi gần Mẹ nhiều hơn và hiểu Mẹ nhiều hơn nữa.

 

 
     
 
 

Từ hôm con thấy ḿnh được thôi thúc trong ḷng và quyết tâm viết chia sẻ về cái phép lạ nho nhỏ của cái transponder, con thấy ḿnh được thôi thúc thêm để chia sẻ về nhiều món quà khác mà Chúa đă cho con bấy lâu nay mà con không ngờ càng viết con càng nh́n thấy rơ những món quà đó đă và đang biến đổi cuộc đời con thật nhiều. Chúa Thánh Thần thực sự đang làm việc rất đắc lực trong con để con có thể nh́n thấy mọi sự dưới cặp mắt đức tin và b́nh an hiếm có. Ngày nào con cũng xin Chúa tiếp tục ở với con và giúp con. Bóng dáng của Chúa có mặt trong tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời con và con thấy rơ ràng bàn tay Chúa đang nâng đỡ cả đại gia đ́nh chúng con kể từ ngày Lư qua đời. Chúa rất quan tâm và tế nhị với những buồn vui của con, Chúa kiên nhẫn với con ngay cả khi con trách Chúa. Khi con hoàn toàn buông mọi sự để Chúa làm việc th́ luôn luôn con nhận được những món quà mà chính con không thể làm được hoặc chẳng bao giờ nghĩ đến. Cuộc đời con c̣n dài lắm, Chúa sẽ c̣n cho con rất nhiều quà, con chỉ mong sao ḿnh luôn nhớ cảm tạ Chúa. Những chuyện buồn, vui, to, nhỏ, đắng, cay tất cả đều sẽ biến thành quà nếu con biết dâng lên Chúa để Ngài biến đổi, gói ghém và cột nơ cho nó. Quà nào Chúa cho cũng hấp dẫn và bất ngờ lắm. Hấp dẫn đến nỗi dạo này con hay mong ngóng chờ đợi và thắc mắc không biết món quà kế tiếp Chúa cho con là cái ǵ đây. Con khác với Tố Uyên cách đây hai năm. Hồi ấy, con nh́n rất xa và dự tính cho tương lai rất nhiều thứ, con hay sắm sửa, nhất là mua đủ thứ đồ trang trí cho ngôi nhà lư tưởng của hai vợ chồng. Con cũng biết tiết kiệm khi sử dụng tiền nhưng con không tiết kiệm cho người nghèo mà chỉ tiết kiệm cho gia đ́nh ḿnh thôi; lái xe th́ chẳng nhường đường cho những xe cũ; cho tiền nhà thờ và người nghèo th́ nhiều nhưng nói đến bỏ tấm ḷng và thời gian vào đó th́ chưa có bao nhiêu. Tố Uyên bây giờ biết sống trọn vẹn từng ngày một với Chúa chứ không suy nghĩ xa xôi viễn vông, con biết cám ơn Chúa, và biết nghĩ đến những người nghèo khổ trong mọi hoàn cảnh. Nhưng mà Chúa ơi, con rất nhỏ bé và hay bị cám dỗ, cái đầu này hay quên, nhất là cái tôi của con nó to lắm, con biết nó vẫn đang lấp ló trốn đâu đó rất gần, xin đừng để con quên mất Chúa, xa Chúa một bước, xin nhắc nhở con luôn biết mời Chúa vào tất cả mọi dự tính hay việc làm của con, và rèn luyện trái tim con nên đẹp giống trái tim của Chúa để con biết yêu thương tất cả mọi người xung quanh con qua việc làm cụ thể.

Con cám ơn Chúa nhiều.