|
Chúa
biết rằng con rất dại khờ
Tối ngày vớ vẩn với trang thơ,
Quá nhiều vớ vẩn trong đời sống
Nên chẵng bao giờ tỉnh giấc mơ!
Một ngày, Chúa đến lay con dậy
Con về, kể lại qua bài thơ:
Mùa đông
xưa,
Trên đồi thông vi vu,
Gió trời lồng lộng
mà con thấy mênh mông một ngục tù .
Con
băn
khoăn:
đời tốt đẹp hay xấu xa?
Giă dối hay kiêu sa?
Ḷng người chân thành hay phản bội?
Ngay trong công việc Nước Trời
sao vẫn có bàn tay phá rối?
Trên con đường theo Chúa
mưu
toan nào ngăn
chận những bàn chân?
Tất
nhiên là vọng động cá nhân,
một chiều kích cuộc sống.
Đời vẫn đẹp, tuy nhiều rắc rối,
Rắc rối nào chi phối được ḍng sông?
Vui, buồn, sướng, khổ tùy thái độ
mỗi người tạm trú giữa gian trần,
Trần gian là một chiếc sàng
có tro, có trấu, có vàng, có thau.
Bận
tâm làm chi?
Giăn dị lắm: bản chất đời là thế
Mọi sự đều qua đi.
Người gieo khổ như
người chịu khổ
Cùng chung thân phận như
nhau:
Cát bụi sẽ trở về cát bụi,
Phù vân, tất cả là phù vân trần thế!
Kẽ trước người sau
Lần lượt ra đi
Ra đi
là định luật.
Chỉ ḿnh Thầy ở lại
Ḷng lân tuất không phai ...
Chưa
thấu hiểu, con c̣n lận đận
C̣n đau
thương,
khóc hận
với nhân trần.
Chúa đến lay con dậy:
Cuộc sống đời nầy
Không phải màu hồng hay màu xám,
Xám hay hồng chỉ là màu sắc
tô lên bởi trăm
ngàn thắc mắc
rối bời của thế nhân !
"Con
ơi,
con
đừng hỏi,
"Ách
ta êm ái,
"Gánh ta nhẹ nhàng.
"Thầy treo thân hai ngàn năm
trước
"Không
bao giờ ngước mắt hỏi tội nhân,
"đừng hỏi và cũng
đừng bâng khuâng,
"Hạnh
phúc vẫn có sẳn trong ḷng con đó."
Từ đây,
con hiểu phận người
Hiểu đời hữu hạn, hiểu T́nh Chúa thương,
Từ đây,
con hết chán chường,
Chuyện đời : ăo ảnh bên đường thoáng qua.
B́nh an thanh thoát từ ta,
Cậy trông Ơn
Chúa miên trường tái sinh ...
đ.k.
|
|