|
Hè năm nay tôi có
dịp ghé qua thăm nước Lào hai tuần. Một chị giáo lư viên dẫn tôi đến
thăm gia đ́nh anh Cường ở Chằng Xa Vang,Nong Pèng. Đây là một làng có
khoảng ba trăm căn nhà được lập nên ở ngoại ô Vientiane cho những
người trước đây sống ở những hẻm hóc trong thủ đô bị giải tỏa.
Anh Cường đă có
gia đ́nh ở Việt Nam, khi qua Vientiane th́ cưới một người Việt Nam
khác. Anh Cường là người Công Giáo, chị Cường th́ không, nhưng các con
đă được rửa tội. Khi chúng tôi đến thăm th́ anh Cường đang nằm liệt
trên cái ghế bành ở pḥng khách. Anh được cho về vừa tṛn một tháng từ
nhà tù Cộng Sản Lào v́ ... sắp chết.
Anh Cường đă bị
tù ba bốn lần v́ đủ thứ tội trên đời. Tôi không biết có tội ǵ anh
chưa làm không? Lần đi tù này chắc bị đánh đập dữ quá đến nỗi sắp chết,
công an nhắm chừng anh ta sẽ chết trong vài ngày tới và họ không muốn
chịu trách nhiệm chôn cất nên đă chở anh ta về đến tận nhà trả tự do
và dặn gia đ́nh anh chuẩn bị ḥm để chôn cất đi là vừa. Hai người công
an phải khiêng anh vào v́ anh bị bại liệt hoàn toàn. Lúc đó chị Cường
vừa sanh đứa con thứ năm được ba ngày.
Anh chị Cường có
năm con. Cháu gái đầu 14 tuổi, gái thứ hai 12 tuổi, trai thứ ba 10
tuổi, trai thứ tư 6 tuổi bị tâm thần và bại liệt, và gái út vừa tṛn
một tháng. Gia đ́nh anh chị rất nghèo. Anh Cường chẳng giúp ǵ cho gia
đ́nh đă nhiều năm nay. Chị Cường đi làm mướn kiếm sống nuôi con. Khi
chúng tôi đến thăm v́ chị mới sanh nên không thể đi làm. Cháu gái đầu
đi làm ở một tiệm bán áo quần kiếm được 20,000 kíp (tương đương hai đô
la) mỗi ngày để nuôi gia đ́nh gồm bảy người. Lương một người cu li là
35,000 kíp, thợ phụ khoảng 45,000, và thợ chính khoảng 60,000. Tôi tự
nhủ gia đ́nh chị kiếm được 20,000 th́ làm sao mà nuôi bảy miệng ăn,
chưa kể những chi phí cần thiết cho một người cha nằm liệt giường cần
tẩm bổ thuốc thang, lại thêm một cháu tâm thần và bại liệt, và một
cháu mới chào đời. Thật ra anh Cường được cho về nhà một tháng nay đâu
có thuốc thang ǵ đâu v́ gia đ́nh không có tiền, và những tưởng anh đă
trở lại với bụi đất rồi. Những cảnh nghèo khó thương tâm như gia đ́nh
này tôi cũng đă được gặp nhiều tại Việt Nam. Giúp cho gia đ́nh anh chị
th́ có giúp nhưng biết bao nhiêu th́ mới đủ.
Sau khi hỏi thăm
gia cảnh và cầu nguyện cho anh Cường và giúp đỡ trong khả năng hạn hẹp
của ḿnh, chúng tôi cáo từ. Khi bước ra khỏi nhà th́ tôi thấy có một
bà cụ khoảng 65 tuổi đang ngồi ngoài hiên. Hồi năy tôi có thấy bà cụ
này đi vào nhà nhưng không nghe chị Cường giới thiệu ǵ cả nên không
để ư v́ lúc đó mọi chú ư đều dồn về anh Cường. Khi ra về tôi hỏi chị
chắc bà cụ đây là hàng xóm qua giúp. Câu trả lời của chị Cường làm tôi
sững sờ muốn rướm nước mắt. Bà cụ này đi với cháu qua Lào để sinh sống,
cháu bà mới bị tai nạn ǵ đó đă qua đời nên bà không biết làm sao sinh
sống. Trong làng đó có khoảng hai mươi nhà người Việt nhưng không ai
muốn giúp, nên chị Cường đem bà cụ về nuôi!
Tôi xúc động khi
nghe chị Cường nói. Tôi thầm nghĩ rằng gia đ́nh chị chắc phải được kể
là một trong những gia đ́nh nghèo khổ nhất rồi, vậy mà trong bụi gai
xơ xác này lại mọc lên một đóa hồng thật đẹp và thật thơm. Đồng lương
đứa cháu gái đầu kiếm được mỗi ngày c̣n không đủ bảy miệng ăn, vậy mà
v́ t́nh thương đồng loại, chị đă nhận bà cụ về nhà. Thấy chị có tâm
hồn thật cao thượng, tôi đă dành giờ t́m hiểu thêm về chị.
Chị lập gia đ́nh
với anh Cường một thời gian, vài người chung quanh khuyên chị nên bỏ
anh Cường đi để cuộc sống đỡ cực khổ hơn v́ anh Cường sống quá trụy
lạc và hành hạ vợ con đủ điều, nhưng chị thấy không nỡ. Tới khi công
an nhà tù thả cho anh về, chị cũng không nhẫn tâm quay mặt đi. Mỗi
ngày chị và các con ráng chăm sóc anh chu đáo v́ khi được thả về, anh
Cường bị bại liệt hoàn toàn. Mặc dù chẳng có tiền mua thuốc men ǵ cả,
nhưng chị đă nuôi anh bằng chính t́nh thương của ḿnh, và cả một phép
lạ đă xảy ra trong gia đ́nh chị. Một người mà tù Cộng Sản đă chê và
thả cho về để chờ chết, anh nằm liệt một tháng ở nhà, và khi tôi đến
thăm, anh Cường với bộ da bọc xương đă nhúc nhích được đôi chút và có
thể từ từ chỉ ngón tay lên Mẹ Maria treo trên tường và nói ú ớ được
chữ: "Mẹ, Mẹ". Chị giáo lư viên dẫn tôi đến thăm có cho tôi biết là
mỗi lần anh bị bệnh hoạn nặng th́ thường kêu tên Mẹ Maria, nhưng khi
khỏe mạnh th́ chẳng lễ lạc ǵ.
Tôi gặp khuôn mặt
Chúa Giêsu nơi chị Cường. Dù chị chẳng phải là người Công Giáo và cũng
chẳng biết Chúa Giêsu là ai, lại cũng chẳng theo Đạo Phật, chị chỉ thờ
đạo ông bà trong tâm, nhưng những hành động chị làm phản ảnh một tâm
hồn tràn ngập h́nh ảnh Thiên Chúa. Một Thiên Chúa của yêu thương vô bờ
bến giống như h́nh ảnh người cha trong ngụ ngôn "Ngưới Cha Nhân Hậu"
trong Phúc Âm Thánh Luca.
H́nh ảnh chị
Cường vẫn c̣n đâu đó trong tâm khảm tôi ngày hôm nay. Tôi tin Thiên
Chúa đă dẫn tôi đến gặp chị Cường để nói với tôi một điều ǵ đó. Biến
cố đó giúp tôi nh́n lại chính bản thân để tự hỏi những hành động tôi
làm có phản ảnh một tâm hồn có Thiên Chúa ngự trị hay không. Mặc dù
chị Cường không biết Chúa là ai, nhưng tôi tin rằng trong tâm hồn chị
đang có Thiên Chúa của T́nh Yêu hiện diện.
Lạy Chúa, cảm ơn
Chúa đă chỉ dạy con qua h́nh ảnh của chị Cường. Xin tiếp tục dạy dỗ và
biến đổi tâm hồn con để con yêu Chúa và yêu người hơn, và để con có
một tâm hồn cao thượng như chị Cường. Lạy Chúa, con xin dâng Chúa đời
con và những ǵ con đang làm chủ, con chỉ xin Chúa ban cho con t́nh
yêu của Chúa, với con như thế là quá đủ rồi.
Ngô Văn Chữ, SJ
|
|