|
Lạy Cha, con muốn
đi t́m sự tĩnh lặng cho tâm hồn sau hai tháng trên đất Mỹ, để trong
diện đối diện, ḷng con được nói lên với Cha t́nh cám ơn mà con cảm
nếm được trên những chặng đường đời. Thế nhưng, về với Đồng Hành, con
cứ ngỡ là con có những phút giây chủ động đến bên Cha, nào ngờ Cha lại
cho con ngây ngất nếm được mầu nhiệm Thiên Đàng khi chứng kiến cảnh
mọi người hội tụ về, bẻ chiếc bánh cuộc đời chia trao cho nhau trong
một t́nh yêu thương được trộn đầy nước mắt, có đau buồn, có hạnh phúc,
nhưng đầy tin tưởng và lạc quan. Thực sự con đă gặïp được Cha hiện
h́nh trong t́nh nhân loại Đồng Hành.
Mary Immaculate
Seminary – Một chủng viện vắng bóng chủng sinh, vắng vẻ như con đường
dẫn đến một ṭa nhà uy nghi này khi đi qua những nương bắp, vạt rừng.
Cảm nghiệm của nhiều người đến với Mary Immaculate Seminary như là một
hành tŕnh thoát tục. Một thoáng nhíu mày trên khuôn mặt nhóm trẻ khi
thấy "đường vào rừng." Chợt nghĩ, ngày week-end mà cha mẹ dẫn con vào
nơi chốn cô liêu, hẳn cha mẹ có biết con dị ứng với tĩnh tâm, với tôn
giáo, với cả những ǵ gọi là suy niệm, chánh niệm ..? Nhưng không, đă
vào Mary Immaculate Seminary, tự nhiên con cảm thấy đó thực sự là nhà
của Thiên Chúa, v́ quả là, một ngày ở nhà Chúa hơn cả ngàn ngày ở chốn
nhân gian. Chỉ buồn thay, trong không gian êm đềm thánh thiện của chốn
nhân gian này, người đă làm cho Mary Immaculate Seminary trở nên hoang
phế lại là chính chủ nhân của nó: các chủng sinh. Mảnh đất không người
định cư, chủng viện c̣n đó mà chủng sinh không c̣n, thời hoàng kim qua
đi. Sao ngày càng khan hiếm những con người được gọi là ứng sinh linh
mục trong xă hội hôm nay? Trên cao, con Thiên Chúa vẫn giang tay cứu
độ, các Thiên sứ vẫn chầu chực trước thánh nhan, các Thánh nam nữ lặng
lẽ nh́n, vui với những hạt bụi nhỏ vô tri, bởi v́ những hạt bụi hữu
tri giờ đây thích chốn bụi đời hơn khung cảnh tĩnh lặng này. May thay,
cám ơn người nào đă biến Mary Immaculate Seminary thành Mary
Immaculate Center, và từ đó các Thánh c̣n thấy những tâm hồn tươi trẻ
của mọi lớp người qua lại dừng chân đôi ngày, và vui hơn khi c̣n có
người đến cầu nguyện, hỏi han các Ngài, nhâm nhi chuyện t́nh sử, chia
sẻ những bận tâm. Đồng Hành đă chung thủy với các Triều Thần Thánh, ít
là mỗi năm.
Quây quần bên
trong nhà hội lớn, có những khuôn mặt đến từ New Jersey, Maryland,
Virginia, Massachusetts, Rhode Island, Philadelphia ... cả những vùng
xa xôi ra đi th́ lỗ ba giờ đồng hồ, trở về mới được lời ba tiếng.
Chúng con, khuôn mặt mới toanh, chỉ v́ thèm khát một chút linh thao,
tĩnh tâm, họp mặt mà chúng con mới được hội ngộ hạnh phúc như thế này.
Khởi sự cho
những ngày họp mặt, chúng con đón nhận bí tích cực thánh, mầu nhiệm
Thánh Thể là nguồn mạch hiệp nhất chúng con với nhau, nguồn hạnh phúc
vô biên, nguồn cảm hứng cho những chân t́nh chân thật, Thánh Thể là
nguồn sống của chúng con.
Chính v́ thế,
khi bên nhau trong những nhóm chia sẻ, chúng con mới vẽ lên được những
bức tranh của cuộc đời, có những bụi gai xương rồng, có băo bùng giông
tố, gập ghềnh một chiếc cầu bắc qua ḍng sông vắng, đơn độc một con
tàu tṛng trành giữa biển khơi ... và đính vào trong những bức tranh
đó hững hờ một câu chữ: thân phận, chênh vênh, khắc khoải, thách thức,
nghi kỵ... Nhưng tất cả cuối cùng đều đậm nét màu sáng của thương cảm,
hồng ân, chia sẻ, b́nh yên, mùa hoa nở, trái tim to ... và hạnh phúc...
Quả thật, cuộc
đời của mỗi chúnh con đều là hồng ân. Lạy Cha, con cám ơn Cha thật
nhiều, không chỉ là hồng ân Cha ban cho chúng con hôm nay, mà khi ở
bên nhau, chia sẻ cho nhau, chúng con đă nhận thấy từ lâu nay chúng
con sống trong những phép lạ triền miên của Cha. Cha luôn gởi sứ điệp
t́nh yêu đến với chúng con qua muôn vật muôn loài và nhắc nhở chúng
con sống đồng hành v́ không ai là một ḥn đảo. Quả thật, con sẽ là một
loài hoa không hương thơm nếùu ḷng con yêu riêng một ḿnh thôi, con
măi là một nghĩa trang buồn, nếu cuộc đời không yêu mến mọi người. Bài
ca thủa thiếu thời làm con chợt tỉnh để kiểm điểm ḷng ḿnh và nói
tiếng yêu thương tạ ơn.
Là linh mục,
con muốn đi loan báo cho mọi người về t́nh yêu, để mong sao mọi người
họa lại t́nh yêu của Cha trong cuộc sống. Nhưng đôi khi mọi người thấy
chúng con nói yêu bằng môi miệng nhiều hơn là nói yêu từ con tim. Và
cũng nhiều lần, chúng con đă ngụy trang t́nh yêu để sống yêu; nhưng
trong các gia đ́nh th́ không thể, t́nh yêu gia đ́nh phải thể hiện cho
dù đôi lúc có phút giây thiên đàng và đôi khi là hỏa ngục. Đồng Hành –
những con người b́nh dị đạp đất, đội trời – đă vẽ cảnh thiên đàng nơi
trần thế này bằng cuộc sống loan báo với mọi người rằng: tất cả hồng
ân của Thiên Chúa đều trong tầm tay chúng ta, đừng đánh mất. Dẫu biết
rằng, cây cọ chúng con vẽ cảnh thiên đàng nơi trần thế không có trơn
láng, nhẵn nhụi mà lại bằng những gai góc của cuộc đời. Quả thật, làm
sao chúng con có thể yêu trọn vẹn khi phải luôn đối diện vơiù những
thứ nhàm chán diễn ra hằng ngày: công việc nhàm chán, khuôn mặt nhàm
chán. Làm sao con có thể chấp nhận những hiểu lầm vu khống cứ theo
đuổi con từng phút giây, từ lúc mở mắt cho đến khi chiều về. Làm sao
chúng con có thể vui thú trong cuộc đời mà đôi khi chúng con thấy
dường như Cha bỏ rơi chúng con trong muôn ngàn thử thách. Sao Cha lại
nỡ giáng xuống thân con những roi vọt của sự từ bỏ và nguyền rủa của
những t́nh cảm thân thiết gần gũi nhất: t́nh mẫu tử, t́nh bằng hữu,
huynh đệ...
Làm sao có thể
nói về Niềm Tin, sống Đức Tin khi bao nhiêu khó khăn, phiền muộn đến
trong gia đ́nh con, người thân của con...
Nhưng chúng
con tin Cha. Vậy th́ công thức để chúng con vượt qua và hoàn thành
công tŕnh yêu thương là tin vào Cha. Đến bên Cha, chúng con mới nhận
ra Cha là nguồn t́nh yêu, Cha đă phung phí t́nh yêu chỉ v́ thụ tạo Cha
đă tạo nên, đến nỗi cho hẳn một người con. Và yêu Cha, chúng con chạy
đến quỳ bên Thánh Thể – con Cha hằng yêu dấu. Yêu Cha, chúng con sống
đời cầu nguyện và tâm sự với Cha mọi lúc mọi nơi: khi chờ đợi chuyến
xe, khi chờ qua đèn đỏ, giật ḿnh giữa đêm khuya con muốn nói lên t́nh
con yêu Cha. Yêu Cha, chúng con can đảm đối diện với nhàm chán để t́m
nguyên nhân của nó, yêu Cha, chúng con chấp nhận mất những ngày cuối
tuần vui vẻ ở bờ biển, đảo khơi, casino để gặp gỡ và đồng hành … chúng
con mới t́m thấy dấu chân địa đàng nguyên tuyền trong cuộc sống chúng
con, nơi chính những người trong gia đ́nh chúng con.
Cho con nói
lời cám ơn với các anh chị, họ đă nói thật với nhau hầu mưu t́m hạnh
phúc cho nhau và chia sẻ hạmh phúc cho mọi người. Đă một lần khi ngồi
ghế chủng viện, con được nghe nói: lời Chúa là lời Hằng Sống, nhưng
sống lời Chúa th́ chẳng dễ tí nào, có ngọt ngào mà cũng lắm đắng đót.
Linh mục phải làm sao nên như những người bọc đường các viên thuốc lời
Chúa cho mọi người uống dễ dàng, v́ thuốc đắng th́ dă tật. Vậy mà ở
bên Đồng Hành con lại được các anh chị em bọc đường Lời Chúa cho con
uống.
Cám ơn anh chị
đă mạnh dạn đối diện với các ưu tư để t́m ra con đường mới. Gia đ́nh
Kitô giáo hôm nay có nhiều thách đố, và cũng lắm người không cầm cự
nổi chỉ v́ chưa nhận ra t́nh yêu của Thiên Chúa đang hiện diện nơi gia
đ́nh của ḿnh. Ân sủng của Thiên Chúa không chỉ nhận lănh nơi các bí
tích ở nhà thờ mà c̣n chính trong bí tích mà t́nh nghĩa vợ chồng làm
nên. Giáo lư nhà Phật cho đời là bể khổ nên chủ trương diệt dục, bởi
thế các vị t́m nơi rừng vắng để ăn chay cho đời thoát khổ, nhưng Thiên
Chúa muốn chúng ta nhập thể và nhập thế như Ngài nên dạy chúng ta phải
hướng dục, quy cái ḷng muốn của ḿnh về con đường lành thánh. Các anh
chị đă nói lên điều đó và sống được như vậy.
Lạy Cha chí
thánh, Cha gọi con trong ơn gọi linh mục, một ơn gọi để phục vụ cộng
đoàn, Giáo hội muốn chúng con phải độc thân. Tuy cô độc mà không cô
đơn v́ dường như giữa ơn gọi linh mục và ơn gọi gia đ́nh có một huyền
nhiệm hỗ tương. Linh mục sinh ra từ gia đ́nh, lớn lên từ gia đ́nh. Gia
đ́nh là môi trường chủng viện đầu tiên. Gia đ́nh thánh thiện th́ linh
mục thánh thiện, chứng kiến những gia đ́nh hạnh phúc, tự nhiên trong
chúng con có một thứ sung sướng trào dâng, gặp những gia đ́nh đổ vỡ,
tự nhiên cũng cảm thấy con tim ḿnh tan nát. Có cái ǵ thúc bách phải
nghĩ suy về họ, phải nói với họ, cầu nguyện cho họ, hy sinh cho họ,
chết cho họ th́ mới an ḷng. C̣n không, hẳn là sứ điệp tông đồ Cha
trao cho chúng con đáng mỉa mai lắm thay.
Không hẳn là
những Lời trong Kinh Thánh, Cha vẫn luôn gởi đến cho chúng con Lời qua
vạn vật. Lời vẫn đong đầy dấu ấn t́nh yêu: hăy yêu thương nhau đi.
Dừng chân bên những tư tưởng đời thường con luôn thấy những dấu chỉ ấy.
Hăy nghe con trẻ nói trong những mẫu chuyện sau đây:
Thằng tèo ngồi
tiu nghỉu, tựa lưng vào cây trứng cá bên hông nhà. Thỉng thoảng nó giơ
tay gạt nước mắt. Không biết chuyện ǵ? Cả buổi sáng nay ba má nó liên
hồi ẩu đả, bỏ ông Táo lạnh tanh. Giờ mỗi người mỗi góc. Rồi cuộc chiến
tiếp tục. Từ vơ tay, ba chuyển sang vơ miệng. Bỗng má nó lớn giọng:
ông ăn chả, tôi ăn nem. Mặc xác ông! Đến đây cái bao tử thúc giục, Tèo
tham chiến: con không thèm ăn những thứ đó, con chỉ muốn ăn cơm thôi!
Đói rồi ba má ơi.
Tiếng nói của
trẻ con đánh thức lương tâm hay như sự chung thủy mộc mạc của em bé
này:
Bữa hổm mẹ đi
vắng ba lại quên không rước Thảo, về nhà vừa buồn vừa giận, bất chợt
vô bếp thấy ba với d́ úùt "thơm" nhau. Thảo thắc mắc, ba nói: "chuyện
người lớn, con không hiểu đâu!" Hôm nay t́nh cờ Thảo thấy bác Hai với
cô X. ở công ty cũng vậy. Cô bảo: "chuyện người lớn, mai mốt cô giải
thích." Thảo nghĩ: "người lớn khó hiểu quá, không giống như búp bê,
con gấu, con miêu trên kệ, đă là của Thảo th́ chỉ ḿnh Thảo "thơm"
thôi."
Hăy suy gẫm để
thấy yêu thương cần chung thủy, chung thủy cần yêu thương, và để yêu
cần đồng hành với nhau. Lạy Cha, cảm tạ Cha đă luôn ban hồng ân để
chúng con sống yêu nhau, và dường như từng giây phút trong cuộc đời
Cha vẫn hằng đeo đuổi nhắc nhở chúng con sống tin yêu. Không phải chỉ
có trong đời sống gia đ́nh chúng con mới nói đến sự thủy chung mà ngay
cả trong niềm tin chúng con cần phải chung thủy yêu Cha đến trọn cuộc
đời.
Một chút suy
tư tản mạn, tôi nhặt được trong những ngày gặp gỡ các anh chị và các
bạn. Chỉ mong ước sức nóng từ t́nh yêu Đồng Hành hong khô và sưởi ấm
nhiều tâm hồn c̣n đang giá lạnh hôm nay.
T́nh cầu
nguyện như một lời tạ ơn.
PMT Trần Huy
Hoàng
|
|