|
Tôi vừa từ TN
trở về, đây là chuỵến đi thứ hai dài ngày, một cuộc hành hương không
thể lượng định trước , v́ con đường hoàn toàn xa lạ, nhưng tất cả đă
diễn ra thật nhịp nhàng : cứ như thấy bàn tay của Đấng Vô H́nh.
Tôi đă dừng chân
tại Pleikly, và trên đường về, c̣n có dịp tham dự thánh lễ Chúa Nhật
khai mạc năm Thánh Thể và mừng 35 năm anh em Ḍng Chúa Cứu Thế đặt
chân tới vùng đất xa xôi này, trong bữa ăn cũng có dịp chia sẻ với cha
Tín về hành tŕnh 35 năm ngang qua cái nh́n về con người Yarai trong
cảnh vực thần thiêng của họ.
Phải nói trên
một diện rộng của Pleiku, anh em Ḍng Chúa Cứu Thế đă bỏ nhiều công
sức và nhuần nhuyễn trong sứ vụ đến với bà con , v́ thế, trên các cánh
đồng vùng này, về nhân sự cũng tương đối, trong khi cánh đồng phía
trên quá thiếu thốn.
Tại vùng đất
phía trên, ngay buổi tối vừa tới, tôi được đức thầy dẫn đến trước
bản đồ và chỉ cho thấy những con đường xa xôi thăm thẳm. Nếu đi tiếp
quốc lộ 14 lên Đak Hà, qua thị trấn Tân Cảnh, tới thị trấn Pleil Kần
của Ngọc Hồi, từ đây có thể đi tới cửa khẩu Pờ Y gặp ngă ba đông dương
qua Lào, c̣n từ thị trấn Pleil Kần tiếp nối quốc lộ 14 là đường Hồ Chí
Minh đi Đak Gleil. Trong khi đó, nếu đi theo quốc lộ 24 chạy dọc Kon
Plong cả trăm cây số sẽ gặp ranh giới Quảng Nam, Quảng Ngăi. Đứng
trước bản đồ, chúng tôi được đặt trước một vùng đất mênh mông xa lạ,
không biết sẽ phải khởi đi từ đâu và làm ǵ. Con đường nào cũng hấp
dẫn nhưng ngút ngàn và đầy thử thách. Tôi chỉ biết lặng lẽ vào nhà
thờ cầu nguyện, v́ mọi nẻo đường đều bắt đầu từ Thánh Thể, từ con
đường của Ngôi Con, Đấng đă nhập thể làm người và đă trở thành Thiên
Chúa ở cùng chúng ta, đă sống trọn phận người, và hôm nay vẫn tiếp
tục mang lấy thân phận của từng người trong mầu nhiệm Thánh Thể.
Sáng hôm sau,
chúng tôi được phép tham dự thánh lễ “cung hiến Vương Cung thánh đường
Đak Hà.” Gọi thế v́ ngôi nhà thờ quá nhỏ bé: 72 m2 trên
diện tích đất 100 m2, nhà thờ được làm khung sắt tiền chế, bốn bề có
thể mở tung ra. Ngắm nh́n ngôi nhà thờ nhỏ xíu đang vươn cánh lên như
muốn bay bổng, như muốn cuốn hút tất cả về chốn trời cao, tôi thấy
ḷng ḿnh thanh thoát.
Ngôi nhà thờ
này chỉ cách ṭa giám mục có 20km, nhưng đây là ngôi nhà thờ thứ hai
được dựng lên ngoài thành phố K, và cũng là lần đầu tiên các linh mục
có thể vui vẻ đi tới đi lui và cùng với giám mục dâng lễ đồng tế ngay
trên mảnh đất này. Trước thánh lễ, các linh mục tranh thủ giải tội cho
bà con, dĩ nhiên là ngồi ngay trong nhà dân thôi. Cuối lễ, Ḿnh Thánh
Chúa được cung nghinh từ “chuồng thờ” về nhà tạm mới. Chữ chuồng thờ
do đức cha Chung gọi v́ mỗi chuồng là một ngôi nhà chỉ có 3 x 4m2 lợp
tranh tre, nhưng bên trong luôn có nhà tạm, hỏi rằng tại sao để Chúa
vất vưởng như vậy, không an toàn ǵ cả, các linh mục ở đây trả lời đơn
giản thế này : “Chúa sinh ra trong chuồng ḅ th́ sao?” Trả lời như vậy
là hơi dễ thương đấy, v́ nếu năm xưa chuồng ḅ đă là bằng chứng của
“Đấng cứu độ sinh ra cho anh em là những người mục đồng nghèo khổ và
cũng là cho toàn dân, th́ hôm nay, trong cái chuồng thờ nhỏ xíu này,
Con Thiên Chúa trong bí tích Thánh Thể cũng vẫn là bằng chứng của một
Thiên Chúa ở cùng chúng ta và cho chúng ta.
Thánh lễ hôm
nay đàn hát không nhiều, và thiếu hẳn tiếng đồng chiêng, cũng không có
mâm bàn, nhưng vẫn mang màu sắc của một ngày hội lớn. Khi Thánh Thể
đươc đặt vào nhà tạm mới trong tiếng ca tôn thờ du dương, chúng tôi
cảm nhận ở đây một địa đàng vừa được tái lập, êm ả thanh b́nh giữa
những cơ cực và sôi động thường ngày. Mầu nhiệm hiến tế đang diễn ra,
không chỉ nơi tấm bánh mà là nơi cơi ḷng của từng con người hồn nhiên
và đơn sơ. Ngồi lẫn lộn giữa mọi người, chúng tôi thấy ḿnh được ḥa
quyện trong lời kinh hiến tế này. Bầu trời mênh mông trước mặt mở ra
muôn vạn nẻo đường, đâu đâu cũng có những bàn tay vẫy gọi, nhưng là
vẫy gọi sứ giả của Tin Mừng, vẫy gọi một vị thánh đi ngang qua, chứ
c̣n anh em chúng tôi? Ôi, phải làm sao đây khi thể xác dính đầy bụi
đường và linh hồn vương vấn lụy trần!
Chiều về lại
ṭa giám mục, một buổi chiều để tôi ngồi lặng bên Chúa, trong ngôi nhà
nguyện cổ kính của chủng viện xưa. Từ nhà tạm, lời kinh hiến tế lại
được cất lên như bản nhạc dạo đầu hành tŕnh và cũng là hành khúc của
người được sai đi, tôi nghe được ở đây tiếng gọi mănh liệt đ̣i buộc
người đáp trả chấp nhận tiêu hao vô điều kiện.
Vùng K này,
các linh mục chỉ được sinh hoạt trong khu vực thành phố, các giáo điểm
tại các quận huyện chỉ một ḿnh giám mục được phép đi dâng lễ mà thôi,
các giáo đoàn xa xôi tản mác chỉ biết nương tựa vào các giáo phu. Mỗi
khi cần lănh nhận bí tích ḥa giải bà con phải đi xa tốn kém.
Chúng tôi được
dẫn đi ngang qua các thị trấn của Đak Hà, Đak Tô, Ngọc Hồi, các thị
trấn này chỉ cách nhau vài chục km, nhưng từ mỗi thị trấn đi hết
huyện th́ xa xôi ngút ngàn, v́ các thị trấn luôn nằm về mút đầu phía
nam của huyện. Một ngày để làm quen với đất và người : đầu tiên là một
bác ḷ rèn giầu có, tiếp theo là ông hàng thịt chó đơn sơ, thêm một
nhà bán tạp hóa hơi cầu kỳ và một cửa hàng bán máy phát cỏ không mấy
vồn vă. Người dễ thương nhất chúng tôi gặp có lẽ là gia đ́nh người bán
thịt chó, một con người mạnh bạo nhưng lại kín đáo, nhà khá rộng răi ,
dành cả căn gác để bà con họp nhau hàng tuần đến dự lễ “đài”, nghĩa là
đúng giờ mở Radio tham dự thánh lễ theo đài Chân Lư. Trên đường về ai
cũng nghĩ rằng tôi có thể dùng ngôi nhà này làm điểm dững chân cho
bước đường mai sau . Hăy đợi đấy.
Sau một ngày
nghỉ mệt, chúng tôi đến gặp cha sở một giáo xứ người Banar xin thọ
giáo. Đúng là một con người lâu năm gắn bó với bà con giáo dân sắc tộc.
Từ cách bài trí nhà thờ, nhạc cụ, đến việc sắp xếp nơi ăn chốn ở cho
bà con về sinh hoạt, học hỏi, tất cả mang đậm nét sắc tộc, mọi thứ đều
đơn giản, tất cả đều “nhám” một tí chứ không bóng bảy, để mọi người về
đây có thể thoải mái như đang ở nhà ḿnh. Một ngày để đàm đạo và chia
sẻ cho nhau bước đường của người sứ giả Tin Mừng, chúng tôi có chung
cái nh́n về nét chính phải học nơi Thầy là khiêm tốn và hiền lành, êm
ái với nhẹ nhàng, cùng với ḷng kiên nhẫn, bao dung. Vị linh mục này
đă hơn một lần đi dọc suốt quốc lộ 24 xuống Quảng Nam. Ngài đề nghị
chúng tôi thử đi con đường này một lần cho biết phải làm ǵ và có thể
làm được ǵ giữa một thế giới mênh mông chưa được nghe loan báo Tin
Mừng, khi gợi nhớ về Thầy Sáu Do, người đầu tiên được sai lên đây vai
quảy gánh hàng rong, Ngài đề nghị chúng tôi thử nghĩ ra một cách làm
tương tự, ư cũng hay đấy chứ, và chúng tôi chỉ xin ghi nhận , v́ sáng
mai, buồi sáng cuối cùng của đợt hành hương lần này, và cũng đă trễ
một ngày, chúng tôi muốn đi lại quốc lộ 14 để gặp một cộng đoàn 2 nữ
tu đang có mặt và ẩn thân giữa lương dân suốt 3 năm qua, các chị cũng
đă một lần quang gánh, nhờ vậy có thể đi vào nhiều hang cùng ngơ hẻm,
nhưng tay ngang th́ phải bỏ ngang là lẽ đương nhiên rồi, v́ “thân gái
chưa quen đường dài.” Hơn nữa, đă bao giờ được dạy cho biết buôn bán
đâu, uổng công học măi mới có nghề làm giá, đến khi đem bán muốn bỏ rẻ
hơn người th́ lại bị mắng vốn là phá giá> cuối cùng các chị lại trở về
với “nghề của nàng” là giữ trẻ”, làm vậy không có nghĩa là mở nhà trẻ
đâu, mà chỉ giữ những cháu nào ngày hôm đó mẹ cha anh chị đều bận lo
chuyện nương rẫy. V́ thế có ngày hơn chục, nhưng có ngày lại chỉ vài
ba cháu, dù sao mục đích vẫn là gieo hạt giống Tin Mừng vào ḷng trẻ
thơ để mai ngày mọc lên trước con mắt ngỡ ngàng của người lớn.
Bước đi trên
mảnh đất truyền giáo, trong vai người khách hành hương, chúng tôi cảm
nghiệm cơn khát ngàn đời của Con Thiên Chúa đang làm trào lên cơn khát
dữ dội nơi các giám mục và linh mục tại đây, và ngược lại cơn khát từ
các cộng đoàn tản mác làm quay quắt ḷng người, làm cho đất này trở
thành thần thiêng. Khi soi ḿnh giữa biết bao dấu chân của các thừa
sai dọc suốt hơn 150 năm qua, một cảm thức nhỏ nhoi và bất xứng trào
lên từ đáy ḷng ḿnh, v́ thế khi đức giám mục hỏi tôi nghĩ ǵ về đất
và người ở đây, tôi đă trả lời rằng đất này linh thiêng quá, không
biết ḿnh có xứng đáng không. Đức Cha hỏi sao tôi nói ǵ khó hiểu quá.
Vâng, khi ngồi
trong nhà thờ chủng viện cầu nguyện và tham dự thánh lễ, tôi thấy cả
một bầu trời mới mở ra, nương rẫy với núi rừng và con người đang trào
lên cơn khát nơi cung ḷng của con Thiên Chúa. Và ḱa, giữa trời cao
lồng lộng là quyền năng của Thánh Thần đang thổi vào cuộc sống này một
ngọn gió mới, một nguồn sinh khí mới, và người được sai đi phải để cho
ngọn gió kia cuốn đi tất cả, để trở nên thanh thoát mới xứng đáng
thôi.
Khi bước chân
vào nhà truyền thống, nh́n chân dung của các giám mục, linh mục, nữ tu
đă bỏ thân trên mảnh đất này, tôi mơ hồ như thấy có tấm h́nh ḿnh cũng
sẽ được gắn vào đây một ngày nào đó.
Trên đường,
trong vai người khách hành hương, nhưng trong tim ôm ấp mệnh lệnh
được sai đi loan báo Tin Mừng, tôi biết ḿnh phải lao về phía trước,
giữa biết bao bất trắc có thể xảy ra. Niềm vui duy nhất là biết ḿnh
đang được sai đi, an b́nh và thanh thản v́ biết rằng Chúa luôn ở với
người môn đệ. Trong thánh lễ khai mạc năm thánh thể tại Pleikly, ḷng
tôi rộng mở dần, và thật sốt sắng, tôi đem đặt từng người trong ṿng
tay Cha, những người đă từng quen biết bấy lâu, những người đă một
thời gắn bó, chung sức và chung ḷng,
V́ những nẻo
đường dẫn đến những chân trời bất tận,
Và người chứng nhân phải đi đến tận cùng tái đất (xCv 1,8)
Khánh nhật
truyền giáo 2004
mmsj
|
|