Giáng sinh gần
đến rồi. Không khí nhộn nhịp ngoài phố đă bắt đầu. Trời lạnh nhưng
ḷng người thấy ấm. T́nh nhân mơ tưởng đến người yêu và nữ trang họ
sẽ được nhận; em nhỏ mơ ước những món quà tặng của ông già Noel. Nhân
dịp Giáng Sinh ai cũng ao ước một cái ǵ đẹp, mới và vui v́ mùa này ai
cũng trở nên “hiền lành.”
Và tôi cũng đă mơ!
Tôi mơ đến
Chúa! Thật lạ lùng, phải không? Phải, như trong thế giới mộng mị, cái
ǵ cũng có thể xảy ra được.
Đây là giấc mơ
của tôi.
Đêm Noel, Chúa
Giêsu trên trời, đă bận rộn suốt ngày: Ngài đă ban “gấp trăm lần” (Mc
10,30) cho những ai đă yêu Ngài trên hết mọi sự. Buổi tối, Ngài nh́n
thoáng qua thế gian và thấy thành phố lớn rực rỡ với trăm ngàn bóng
neon điện đủ loại. Ngài cảm thấy vui trong ḷng v́, qua Giáng Sinh,
Ngài đă mang lại niềm vui và an ủi lớn cho loài người. Nhưng nh́n kỹ
hơn, Ngài thấy mấy điều lạ lùng: ví dụ, có nhiều người ra khỏi cửa
hàng xum xoe quà đẹp, nhưng bên cạnh cũng có những người tỵ nạn nghèo
đang nh́n vào cửa kiếng của các tiệm buôn, tay không, buồn bă. Trong
các xe bus có nhiều người đang đứng hay ngồi, nhưng không ai nói
chuyện với người bên cạnh. Những điều như thế b́nh thường
đối với loài người, nhưng đối với Chúa thật lạ lùng!
Lúc đó, Chúa
Giêsu nhớ lại hoàn cảnh Giáng Sinh của Ngài tại Belem theo Mẹ maria đă
kể lại: Maria và Giuse đă phải vào hang đá v́ “? hai ông bà không t́m
ra được chỗ trong quán trọ” (Lc 2,7).
- “Thế th́ thế
gian này không thay đổi ǵ cả sau gần 2000 năm vừa qua sao?” Ngài tự
hỏi.
V́ cảm thấy
nhớ thế gian, Ngài quyết định đi xuống thăm viếng ngay, vào đêm Noel.
Chúa Giêsu đă từng mang thân thể loài người, cho nên đối với Ngài đi
dạo trên đường phố với khuôn mặt con người không có ǵ là khó cả.
V́ muốn gặp đủ
mọi thành phần nên Ngài xuống subway.
Ngay sau khi
ra khỏi thang tự động đầu tiên, Ngài thấy một bà già ngồi dưới đất
đang nức nở khóc, trong khi hàng ngàn người đi qua đi lại, vội vă và
thờ ơ. Chúa đến gần bên bà và nh́n bà âu yếm. Lúc đó, Ngài mới nh́n
ra cái nạng nằm dưới đất phía sau bà. Bà thiếu một chân, chân bà đă
bị gẫy ở đầu gối.
Đầy yêu thương,
Ngài hỏi bà cần ǵ. Bà ngước đôi mắt đẫm lệ, nh́n Ngài chăm chăm. Bà
có vẻ ngạc nhiên bởi khuôn mặt êm ái và dễ thương của Ngài.
Chúa Giêsu
ngồi bên cạnh và đợi cho đến khi bà ta dứt tiếng khóc. Chúa không bao
giờ vội vàng, Ngài luôn ban cho chúng ta tất cả th́ giờ chúng ta cần.
“Bà bị tai nạn khi nào?” Chúa Giêsu cất tiếng hỏi. Bà đáp lời: “Tôi
là một người đàn bà bất hạnh đă 40 năm nay. Em gái của tôi bảo lănh
tôi sang đây chỉ v́ muốn làm hài ḷng cha mẹ chúng tôi thôi. Cha mẹ
chúng tôi đă mất ở trong trại tỵ nạn. Khi tôi sang bên này, em tôi nó
xấu hổ với bè bạn v́ có một người chị tàn tật nên đă đuổi tôi đi.? Tôi
bây giờ cô độc, không nhà, không bạn bè trong cái nước xa lạ này.”
Bà lại bật
khóc. Chúa Giêsu cầm lấy tay bà.
“Hai mươi năm
về trước, tôi là một người con gái hạnh phúc như bao người khác. Nhà
tôi ở một làng quê. Tôi lấy chồng trong thời gian loạn lạc,
chúng tôi rất thương nhau và sống rất hạnh phúc. Một tuần sau ngày
thành hôn, nhà tôi vào rừng đốn củi, tôi ở nhà một ḿnh. Bỗng có
chừng hai mươi người lính xông vào nhà và từng người hăm tôi lúc anh
ấy về tới nghe thấy tôi la cứu liền cầm ŕu ? nhưng những tên lính đă
đánh anh té xuống đất chúng đă trói anh và bắt đầu cắt từng mảnh thịt
trên người anh trước mặt tôi và sau khi anh ngất đi th́ chúng
lại hăm hiếp tôi lần nữa. Khi đă thỏa măn, chúng định giết tôi luôn,
nhưng cấp trên gọi chúng đi lúc đó nên tôi thoát chết nhưng thà chết
lúc đó với chồng tôi c̣n tốt hơn sống như vầy!” Nói rồi bà ta lại nức
nở khóc Chúa Giêsu rất cảm động và Ngài quyết định giúp bà.
Chợt thấy hai
cô gái đi ngang qua, Chúa Giêsu gọi họ đến gần và hỏi:
- “Các cô đi
đâu vậy?”
- “Chúng tôi
đi xem lễ nửa đêm,” hai cô thiếu nữ đáp lời.
- “Ở đây, có
một người cần sự giúp đỡ, hai cô có thể dẫn chúng tôi tới nhà thờ được
không?”
Khi họ đến nhà
thờ, Chúa Giêsu nói với cha xứ về hoàn cảnh của người thiếu phụ đáng
thương. Cha xứ hứa sẽ cùng cộng đồng lo cho bà ta rồi đưa bà về nhà
xứ. Lúc chia tay, Chúa Giêsu mỉm cười khả ái nói với cha xứ:
- “Tôi cũng là
linh mục, tôi mong được đồng tế với cha lễ đêm nay, và nếu cha cho
phép, tôi xin được lănh phần bài giảng.”
- “Hân hạnh
mời cha giúp,” cha xứ trả lời và xiết chặt tay Ngài.
Đă mười giờ
tối, Ngài c̣n hai tiếng trước khi dâng lễ nửa đêm. Chúa Giêsu quyết
định trở lại subway. Người người qua lại tấp nập, kẻ th́ vội vă về
nhà lo bữa ăn đêm, người th́ vội mua những đồ cần thiết cho dịp nghỉ
lễ này ? làm sao họ có thể thấy được Ngài khi quá bận rộn và cũng
không c̣n giờ để nghĩ đến Ngài.
Chúa Giêsu đến
trước cửa một subway. Ngài xếp hàng theo mọi người đến trước quầy bán
vé, khi đến lượt, Ngài nghe người bán vé nói:
- “ Hai đô
la!”
Chúa Giêsu
thọc tay vào túi trống rỗng “Lạy Chúa tôi, chẳng có một xu.”
Những người
phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn.
- “Xin lỗi, đă
mười giờ khuya rồi, lẹ lên, tôi c̣n phải về nhà chứ.”
- “Chúng ta
phải mất bao lâu v́ tên ngu đần này.”
- “Xin lỗi ?
rất tiếc ?” Chúa Giêsu lắp bắp nói và rời khỏi quầy bán vé.
Chúa cảm thấy
hoang mang, bởi Ngài “sống trong một thế giới” mà mọi sự đều được ban
tặng như không, và đồng tiền duy nhất là t́nh yêu. Giờ th́ Ngài đang
bị vướng trong một thế giới khác, thế giới của đồng tiền, của mua bán,
ngay cả t́nh yêu.
Ngay lúc ấy,
Ngài bắt gặp một cái nh́n, cái nh́n thật sự đầy t́nh người một cái
nh́n không giống như những cái nh́n khác ? một anh chàng trẻ tuổi đến
phía sau và nói với Ngài:
- “Hăy cầm lấy
vé này, tôi có dư vài cái pḥng hờ khi có người gặp phải khó khăn như
ông!”
Chúa mỉm cười
thật dễ thương.
- “Bạn tên
chi?”
- “Khải”
Đức Giêsu lấy
quyển nhật kư, quyển sách Sự Sống mà Ngài ghi tên tất cả những ai yên
tha nhân. Người ghi tên Khải rồi nói:
- “Khải, chúng
ta sẽ c̣n gặp nhau. Ta bảo đảm là bạn sẽ đi xe miễn phí đến muôn đời!”
Chúa Giêsu vào
trong toa subway. Đi được ba trạm, Ngài rời khỏi xe và nh́n thấy một
thanh niên nằm trên băng ghế, gối đầu bằng một túi xách nhỏ. Chàng ta
không ngủ nhưng đang ḍ xét Ngài, đoạn hỏi to:
- “Này ông bạn,
ông là khách qua đường à?”
- “Đúng như
vậy!” Đức Giêsu trả lời.
Thanh niên nọ
đứng dậy và tự giới thiệu:
- “Tôi là
người Việt Nam ? tôi tỵ nạn tới đây. Gia đ́nh tôi không c̣n nữa. Tôi
vừa mới bị nghỉ việc, tôi không thể trả tiền nhà cho nên tôi ra đây để
ngủ ? ông đă ăn cơm tối chưa?”
- “Chưa”, Chúa
đáp.
- “Lại đây,
chúng ta chia nhau một chút đồ ăn”, chàng thanh niên với túi xách, lấy
bánh ḿ và phó-mát, chia đều cho cả hai.
- “Ông làm ǵ
ở đây?” hắn hỏi.
- “Tôi chỉ là
khách qua đường, không bao lâu nữa tôi phải trở về nơi tôi đă đến.”
- “Chắc có
người chờ ông; họ sẽ vui mừng khi gặp lại ông. Tôi th́ chẳng c̣n ai
để đợi chờ. Tất cả người thân của tôi bị hải tặc giết chết trên biển
trên đường vượt biên ? Đă mấy năm rồi ? Đời là một thảm kịch! Đêm nay
là đêm Giáng Sinh và tôi cảm thấy cô đơn trĩu nặng trên vai ? Cảm ơn
ông đă dừng chân chuyện văn với tôi ? Tôi tên Phong, c̣n ông bạn?”
- “Tôi không
có tên!”
- “Không tên?
Vậy là ông bạn không được rửa tội.”
- “Không,
nhưng mà tôi cũng là người công giáo. Tôi đă được rửa tội trong máu
trên thập tự.”
- “Vậy à! Xin
lỗi nhé, tôi muốn ngủ để quên những bất hạnh của tôi. Chào ông bạn.”
Ngài ở lại
nh́n anh ta ngủ một lúc với nụ cười trên môi. Đức Giêsu cũng mỉm cười
và ghi tên Phong vào quyển nhật kư. “Trong subway quả có những người
thật phi thường.” Chúa Giêsu tự nhủ. “Có những người không quen biết
ǵ ḿnh cả, vậy mà họ chia sẻ một cách đơn sơ chút ít mà họ có.”
Chúa Giêsu
không biết bây giờ là mấy giờ, v́ quen sống trong vĩnh cửu nên Ngài
không xài đồng hồ; nghĩ rằng sắp đến giờ lễ, Ngài bèn quay trở về nhà
thờ. Đi ngang trước cửa một bệnh viện, Ngài thấy một người đàn ông
nằm dài dưới đất bên cạnh cửa ra vào. V́ linh tính Ngài rất nhạy,
Ngài biết ông ta mắc bệnh nặng nên đến gần bên ông.
- “Có chuyện
ǵ vậy anh bạn”, Chúa Giêsu khẽ hỏi. Người đàn ông từ từ trở ḿnh.
Chúa Giêsu mỉm cười với anh ta.
- “Tôi bị bệnh
ho lao và sắp chết. Tôi là người dân quê gốc Quảng B́nh. Người ta
đem tôi đến đây, nhưng nhà thương không nhận tôi v́ họ hết chỗ, như họ
đă nói.”
- “Anh đau
nặng lắm rồi, phải t́m giải pháp lập tức.” Nói đoạn Chúa chạy vào
pḥng cấp cứu và gọi bác sĩ ? Pḥng đầy người ? Một bác sĩ trả lời:
“Những ngày lễ lớn, chúng tôi chỉ có một bác sĩ trực thôi. Đấy ông
xem, tôi đầy công việc, tôi không thể nào ra được.”
Ngài trở ra
ngoài đường, thấy một phụ nữ đi ngang qua, vội với hỏi cô ta có ở gần
đây không.
- “Tôi trọ
ngay góc đường,” người phụ nữ trả lời.
- “Ở đây có
một người bệnh nặng, tôi xin phép được đưa ông về nhà cô ở trọ. Trong
bệnh viện, họ không đủ người chăm sóc.”
- “Nhưng tôi
là gái giang hồ, tôi vừa ra khỏi nhà để đi làm!”
- “Không sao
đâu, xin cô hăy nhanh tay.” Đức Giêsu và cô gái khiêng bệnh nhân về
nhà cô ta. Sau vài phút đặt bệnh nhân trên giường, anh ta tắt hơi thở.
Chúa Giêsu vuốt mắt và hôn nhẹ trên má anh ta.
Ngài quay lại
hỏi cô gái:
- “Tên cô là
ǵ?”
- “Thúy,”
người phụ nữ trả lời.
- “Cám ơn cô.
Niềm vui từ cử chỉ bác ái thật sự cao quư và không giống như những
niềm vui khác, có phải vậy không, Thúy?” Nói đoạn Ngài ghi tên cô ta
vào nhật kư và kiếu từ.
- “Chúa được
sinh ra tại Belem, từ lâu lắm rồi ?” Ngài bắt đầu bài giảng lễ nửa đêm.
Chúa Giêsu mỉm cười khi nghĩ đến việc tham dự vào cuộc hy tế của chính
ḿnh. Ngài muốn tỏ bầy tên tuổi của ḿnh nhưng rồi lại thôi v́ sợ
hỏng mọi việc.
- “Nhưng Chúa
cũng sinh ra ngày hôm nay.” Ngài giảng tiếp,
- “Chúa sinh
ra mỗi ngày, trong nhà của các bạn, ngoài đường phố, ở nơi các bạn
sống và làm việc. Chỉ cần có một chút t́nh yêu có thể làm Chúa sinh
ra ?” Nói đoạn, Ngài nh́n mọi người tham dự một cách tŕu mến.
- “Phúc thay
cho các bạn, thành phần của cộng đoàn này, v́ tối nay, nhờ t́nh thương
của các bạn, các bạn đă đem lại niềm hy vọng cho một phụ nữ đau khổ.
Chúa sinh ra trong bà bằng niềm tin hy vọng.”
- “Phúc thay
cho anh Khải; anh đă biết nh́n tôi với cái nh́n đầy t́nh người và đă
cho tôi một vé xe. Không gấp gáp, thật từ tốn, anh đă nh́n thấy sự
luống cuống nơi tôi và anh đă giúp tôi. Anh đă biết thương những
người mà anh gặp với t́nh thương thân ái và chia sẻ. Anh đă làm Chúa
sinh ra trong tâm hồn của con người dưới h́nh thức của niềm vui và
t́nh nhân loại.”
- “Phúc thay
cho anh Phong, v́ trong cái nghèo nàn và cô đơn của anh, anh đă chia
sẻ miếng bánh với tôi. Phúc thay cho anh v́ anh đă không nguyền rủa
những kẻ giết hại gia đ́nh anh, hay đă cho anh ta nghỉ việc. V́ hiện
tại anh đang sống trong t́nh yêu. Anh đă ch́a tay ra, nhưng đă không
chờ đợi ǵ cả, chỉ v́ thách đố sự b́nh tâm và giảm thiểu nỗi khao khát
t́nh yêu và t́nh bạn khó dằn được. Phúc thay cho anh, v́ trong một
cuộc gặp gỡ phù du, anh đă chấp nhận một con người chỉ xin anh đón
nhận họ một chút trong tâm hồn anh.”
- “ Phúc thay
cho Thúy, đă nhận lời mời gọi của tôi và đă thay đổi cái giường đầy
tội lỗi thành một nơi đầy th́nh thương thật sự.? Đối với Chúa, để sinh
ra trong tâm hồn con người, không có nơi nào bẩn cả.”
- “Phúc thay
những người đă gieo rắc t́nh thương trong ngày: v́ mầu nhiệm Giáng
Sinh sẽ tiếp tục nhờ các bạn. Bởi sự ân cần, ḷng thương hại, sự chia
sẻ, các bạn đă đóng vai tṛ của Mẹ Maria và làm cho Chúa sinh ra nơi
những người chung quanh các bạn. Hăy làm như vậy mỗi ngày, hăy tốt
lành, hăy dễ thương mỗi ngày, không chỉ một lần trong dịp Giánh Sinh
mà thôi.”
Trong cộng
đoàn bỗng nổi lên một tràng pháo tay dài và nồng nhiệt ?
Tiếng động ồn
ào làm tôi thức dậy, tâm hồn tràn đầy niềm vui và giấc mơ đẹp vẫn c̣n
bên tôi. Đây là giấc mơ của tôi hay của Thiên Chúa? Nào ai biết? Dù
sao, với Chúa giấc mơ hay sự thật cũng chỉ là một. Từ giấc mơ đó, mỗi
lần tôi đi ra ngoài đường, tôi để ư hơn những người mà tôi gặp: “Họ có
thể mang bộ mặt của Chúa Giêsu!”
Như vậy, mỗi
ngày có thể trở thành một đêm Giáng Sinh.
Gildo Dominici,
SJ
Cảm hứng từ vở
kịch “Dieu dans le metro” của David Ravelli, đăng trên tập san Gentes
ở Rome.
|