ĐH 2004.02&03 | Becoming an Apostolic Body

 

Trang chính Bao DH 2004 2004-02
.

Vài Cảm Nghĩ Về Chuyến Đi Miami

.

 
 

Với Dũng đây là một chuyến đi đến và khám phá ra một nơi chốn mới.  Lần đầu tiên đặt chân đến đất Miami, lần đầu tiên bước vào sinh hoạt CLC.

Khi đến Miami, được sống và sinh hoạt với các anh chị trong Đồng Hành, Dũng và gia đ́nh có một tâm t́nh lưu luyến và niềm vui sâu đậm ... Các cháu nhỏ cũng rất vui v́ được quen thêm các bạn. Các cháu ít có bạn thân, thế mà chỉ có một tuần mà chúng đă thân nhau.  Có lẽ có một mẫu số chung là t́nh yêu của Chúa Giêsu và t́nh Đồng Hành đă thắt chặt mọi người với nhau.

Tuy đă sinh hoạt với Đồng Hành 4 năm và đă quyết định gia nhập vào lối sống Đồng Hành trước khi đặt chân đến Miami.  Nhưng vẫn thấy sợ, lo lắng ... Dũng cầu nguyện rất nhiều trong suốt ngày thứ năm để xin Chúa cho Dũng được b́nh an trong quyết định của Dũng.

Tới tối thứ năm tâm hồn vẫn cảm thấy dửng dưng trước biến cố Đồng Hành gia nhập vào CLC.  Măi cho đến khi về khuya, khi mọi người ngồi lại để chia sẻ, th́ những lớ chia sẻ của anh Liêm đánh động Dũng.

Dũng nhận thấy Chúa xác định ư Chúa về đường hướng cho phong trào Đồng Hành qua anh Liêm. Anh Liêm kể chị Anh-Vinh bệnh trong khi anh phải bận tâm để chuẩn bị cho những buổi họp với  ban điều hành CLC. Anh đă nhận định là tiến hành việc chuẩn bị và phó thác bệnh t́nh của chị Anh-Vinh cho Chúa.  Thật là kỳ diệu, Chúa đă cho chị lành bệnh.  Dũng không thể nào mà không nhận ra đó là sự xác định của Chúa cho việc Đồng Hành gia nhập vào CLC. Đó cũng là dấu chỉ cho Dũng trong việc quyết định sống lối sống Đồng Hành.

Dũng nhận đây là món quà mà Chúa ban cho.  Dũng không biết món quà như thế nào, nhưng chỉ biết lấy ḷng biết ơn mà đón nhận.  Thế rố ngày thứ sáu và thứ bảy cầu nguyện xin Chúa cho Dũng được “niềm vui trọn vẹn.” Niềm vui đến khi dự banquet; niềm vui tăng dần khi các cháu nói lời tạm biệt với nhau; mănh liệt hơn khi các anh chị chia sẻ với nhau những cảm nghĩ của ḿnh, những ngày sống gần nhau.

Tạm biệt thường mang cho người những nỗi buồn man mác. Nhưng tạm biệt Miami lần này Dũng c̣n mang theo một nỗi vui. Vui v́ những ngày ở Miami không chấm dứt ở nơi ra đi, mà con kéo dài. Vui v́ ḿnh có thêm những người yêu mến. Vui v́ không những chỉ có người bạn Giêsu cùng sánh vai bước vào đời mà c̣n có những người bạn thân khác.

Miami đánh dấu một khám phá vùng đất mới, đánh dấu cho một cuộc hành tŕnh mới với Giêsu và các bạn thân thương trong lối sống Đồng Hành. Rời Miami với món quà Chúa ban tặng và hứa sẽ cẩn mật mở ra và sử dụng theo Thánh Ư Ngài.

Dũng

Los Angeles, 08/04/04

Vợ chồng chúng tôi cùng với gia đ́nh Dũng, Hương và ba cháu Vianney, Vincent, Marcellin cùng đi chung chuyến bay đêm từ California qua Florida.  Dự tính lên máy bay sẽ ngủ một giấc cho đến sáng là tới Ft. Lauderdale để có thêm giờ đi chơi, ai ngờ gà gật mà không chợp mắt được. Tới Fort Lauderdale lúc 6:30 sáng, lấy hành lư, ra vỉa hè ngồi thêm gần một tiếng đợi xe bus chở đến chỗ thuê xe.

Người thư kư hăng xe có vẻ không được thân thiện có lẽ v́ phải đi làm sớm, vậy mà cũng thuyết phục được chúng tôi mua thêm một vài options cho chắc ăn! Đúng là lơ tơ mơ mới đi thuê xe lần đầu thành ai nói ǵ cũng thấy có lư cả. Tôi an ủi Dũng, thôi th́ ít ra ḿnh cũng mua được cái an tâm.

 

Lái xe tới nhà trọ - time share tiếng Việt chẳng biết gọi là ǵ, Việt Nam ḿnh làm ǵ có mấy cái văn minh lẩm cẩm này, mua nhà th́ mua đứt chứ đời nào mà mua có 2, 3 tuần một năm, rồi lại đổi qua đổi về loạn xà ngầu - nhưng cũng nhờ vậy mà chúng tôi mới có nhà ở một tuần!

8:30 sáng lái vào băi đậu xe, gọi số phone của Hưng-KimAnh, nghe giọng c̣n ngái ngủ, vậy mà mấy phút sau thấy Hưng chạy lúc thúc xuống tay bắt mặt mừng: tụi em cũng tới 4 giờ sáng mới đi ngủ đó anh chị! Một tư tưởng hiện đến trong đầu: úi cha, tương lai một tuần vacation ở đây có triển vọng canh thức dài dài!

Căn dành cho gia đ́nh Dũng Hương và chúng tôi có được pḥng khách và pḥng ăn rộng răi nên mọi người đồng ư dùng làm nhà chung (community house) để ăn uống hội họp. Một tuần ở chung với nhau có nhiều kỷ niệm cười chảy nước mắt. Cười v́ cái vui hồn nhiên trong sáng, chảy nước mắt v́ những quả tim cùng đập chung một nhịp, những gặp gỡ tận trong sâu thẳm của tâm hồn. Một tuần sống đời sống cộng đoàn để nh́n thấy cái đẹp của người vợ, người mẹ không quản ngại thức khuya dậy sớm lo cơm nước cho chồng con; để thấy sự kiên nhẫn của người chồng, người cha trong lúc lái xe, họp hành, trông con; để thấy sự quảng đại của những người bạn nâng đỡ và khuyến khích lẫn nhau; để cười vui với các cháu và cảm tạ Chúa cho tương lai.

Sáng thứ năm đến ghi danh tại Barry University, lấy chương tŕnh, bảng tên và phiếu ăn rồi bầu đoàn thê tử kéo thêm cái thùng đá chứa đồ ăn trưa vào pḥng họp.

Sống một ngày với nhau trong pḥng Kaucus dưới tên gọi Đồng Hành, chia cho nhau tâm t́nh của một cuộc hành tŕnh dài, sẻ cho nhau lịch sử của phong trào bắt đầu từ ngày nào ở Đắc Lộ, rồi lúc thúc bồng bế nhau vượt đại dương qua Mỹ t́m tự do.

Mở ḷng tặng nhau những ước mơ tưởng là “điên” khi cả gan gởi thơ cho cha Arupe Bề Trên Cả Ḍng Tên xin cho cha Thành về giúp người tỵ nạn Việt Nam trên nước Mỹ. Rồi “ông ngoại” kể cho con cháu nghe chuyện cha Arupe đă nhận định thánh ư Chúa như thế nào: chín cha cố vấn bảo không thể được, chỉ một cha cố vấn nói “cứ thử xem sao”. Cái “thử xem” đó là khởi đầu của một cuộc hành tŕnh kéo dài hơn 22 năm cho đến hôm nay. Và sự thử thách đau đớn khi bị World CLC từ chối đơn xin gia nhập của Đồng Hành năm 2000...

Con đường đi có nhiều chông gai trắc trở, không thiếu những lúc vấp ngă trầy da, nhưng cũng đầy hoa thơm cỏ lạ là ơn sủng của Thánh Thần Chúa, là mỗi ngày một lớn lên trong đời sống đức tin qua linh đạo Y-Nhă, là h́nh thành của một cộng đoàn tông đồ với niềm xác tín tiếp tục sứ mệnh của Đức Kitô trong ḷng Giáo Hội.

Một ngày sắp qua...

Lời nói của Liêm xoáy vào ḷng: các anh chị có biết không, khi chúng ta bước ra khỏi căn pḥng này, in a way Đồng Hành will no longer exist. We will become part of a bigger community. Tụi ḿnh sẽ hoà tan trong CLC, Đồng Hành sẽ là CLC....

Đây là giây phút trông đợi bao nhiêu năm qua, đây là nơi mà ḿnh muốn đến, cửa đă được mở ra để ḿnh bước vào, sao ḷng tôi cảm thấy nghẹn ngào và nước mắt cứ ứa ra.

Ṿng tay ôm nhau, chúc b́nh an cho nhau, cám ơn nhau, thương mến nhau... chúng tôi yên lặng rời pḥng Kaucus, bắt đầu một cuộc hành tŕnh mới.

GH