ĐH 2004.02&03 | Becoming an Apostolic Body

 

Trang chính Bao DH 2004 2004-02
.

Lạy Thầy, Thầy Ở Đâu - Mẹ và Chị

Nguyền Quang Hải Đạt

 
 

Trước khi đi Miami hai tuần th́ mẹ tôi mất. Tôi không có thông báo cho ai cả v́ bất th́nh ĺnh phải thu xếp chuyện nhà, chuyện sở, lo lùng vé máy bay để đem tất cả các con về đi đám tang. Sợ thông báo các anh chị gọi đến tới tấp, chúng tôi không có giờ, nói chuyện gấp rút thành ra vô lễ. Tôi có ư đợi xuống Miami, trong một thánh lễ, có giờ tôi kể chuyện của mẹ và xin mọi người cầu nguyện. Đây là câu chuyện của mẹ tôi.

 

Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi đến Hoa kỳ năm 1991. Thời gian đầu mẹ c̣n đi lại được, trí óc c̣n minh mẫn, lần lần mẹ bị nhiều strokes nho nhỏ, đầu óc khi nhớ khi không. Hai chị lớn tôi nuôi mẹ rất cực v́ phải bận tă và ngồi xe lăn. Chị cả lo cho mẹ ban ngày. Chị thứ hai c̣n đi làm nên lo cho mẹ trước và sau giờ làm việc. Đến năm 2000, chị về hưu th́ lo cho mẹ luôn. Không ngày nào chị được nghỉ, và không có đi đâu được hết. Mỗi ngày nếu được, chị đèo mẹ lên xe đi xem lễ mà thôi. T́nh yêu có khi là một sự chọn lựa.  Không biết trong những ngày tháng đó, lúc nào đó, th́ chị quyết định ôm trọn thánh giá vào ḷng và tập thương mẹ. Mẹ tôi bị suyễn, mổi ngày phải bơm thuốc vài lần. Hơi thở mẹ yếu và ngắn quá, không hít được thuốc nhiều. Chị tôi nghĩ ra cách là lần chuỗi.  “Kính mừng Maria đầy ơn phước đức Chúa Trời ở cùng bà” Mẹ đọc hết hơi th́ hít thuốc vào. Và cứ thế, hai mẹ con làm biết bao nhiêu tuần cửu nhật, cầu nguyện cho bao nhiêu người.

Mẹ tôi khi xưa hay đọc sách, bây giờ ngồi không mẹ hay bứt rứt. Chị tôi đọc sách cho mẹ. Trong nhà có cuốn sách để lây lất là cuốn “Người Lữ Hành Trên Đường Hy Vọng” của cố Hồng Y Thuận. Chị tôi đọc cho mẹ, và chính là đọc cho chị. Lần lần chị và mẹ cùng tập những nhân đức trong sách. Tôi có cảm tưởng mẹ và chị tôi trở thành hai người lữ hành trên đường hy vọng.

Cuốn sách kế tiếp chị tôi đọc cho mẹ là cuốn nhật kư của thánh Faustina, “Ḷng Thương Xót Chúa Trong Linh Hồn Tôi” (“The Divine Mercy In My Soul”). Chị và mẹ hay đọc những kinh Chúa dạy cho thánh Faustina. Những chuyện ǵ khó khăn hay buồn ḷng, mẹ con hay khuyến khích nhau dâng cho Chúa để cầu nguyện cho các linh hồn trong lửa luyện ngục. Cứ thế, một già một trẻ cùng đồng hành với nhau trên con đường hy vọng.

 

Năm 2002, bẳng đi một tháng tôi chưa nói chuyện với chị, một hôm tôi gọi phone cho chị. Sau cú phone, tôi cảm động bàng hoàng. Có một sự thay đổi sâu xa trong tâm hồn chị. H́nh như chị trở thành một con người mới. Gia đ́nh tôi như bao nhiêu gia đ́nh khác có những chuyện buồn. Có những vết thương ngàn thu chưa lành. Có lẽ Chúa chọn một đứa con tha thiết nhất, gắn bó nhất để biến đổi như một tấm gương cho các con noi theo.

Thấy những biến đổi xẩy ra cho chị tôi. Tôi có cảm tưởng sứ mạng của mẹ ở trần gian có lẽ sắp hoàn tất. Tôi đem gia đ́nh về thăm mẹ. Trước khi đi về vào chào mẹ, tự nhiên mẹ nói với tôi và Hải, “con đem Chúa cho người khác.” Tôi suy nghĩ nhiều về lời mẹ nói. Một phút sau đó mẹ sẽ không nhớ mẹ nói ǵ với chúng tôi. Tôi nghĩ Chúa dùng miệng của mẹ nói với chúng tôi. Hai tuần sau th́ mẹ mất.

Ngày mẹ mất, sáng sớm chị tôi vào thăm mẹ và đỡ mẹ lên xe lăn để đi vào pḥng vệ sinh. Chị thấy sao tay mẹ bám hơi yếu hơn thường ngày. Chị hỏi mẹ muốn ăn ǵ không, mẹ không nói. Chị tôi ngạc nhiên v́ sáng mẹ hay đói. Chị nói mẹ không ăn mẹ chết sao? Mẹ chẳng nói ǵ. Chị hỏi mẹ có sợ chết không? Mẹ nói không. Mẹ có sẵn sàng chết chưa. Có. Mẹ có muốn con gọi cha làm phép xức dầu không? Có. Chị tôi nghe có điều ǵ linh thiêng sắp xảy ra. Mẹ tôi chưa bao giờ nói sẵn sàng chết. Chị gọi cha. Cha không đến được cho đến sau 8 giờ. Lúc đó là 6 giờ rưỡi sáng. Chị tôi vào đốt đèn và lần chưỗi thương xót; mẹ đọc theo chị.  8 giờ 30 mà cha chưa đến chị nói với mẹ, mẹ ráng chờ cha đến nghen. Mẹ ừ. Cha đến làm phép xức dầu. Vừa làm xong nghi thức cuối là xức dầu trên hai bàn tay cho cuộc hành tŕnh cuối cùng, th́ mẹ tôi đi về quê trời. Mẹ tôi hưởng thọ 93 tuổi. Ngày mẹ mất là đúng ngày cha tôi mất 15 năm trước đây. Ḷng tôi buồn v́ sẽ không bao giờ thấy mẹ nửa cho đến khi hội ngộ quê Trời. Nhưng ḷng tôi dâng lên một lời cảm tạ v́ Chúa đă dùng một người đàn bà mất gần hết trí nhớ, trong một thân xác bất toại để biến đổi chị tôi thành một con người mới. Tôi thấy rơ trước mắt, không có ǵ mà Chúa không làm được, và Chúa có thể dùng tất cả mọi phương tiện, kể cả những hoàn cảnh khó khăn nhất, để cho ḿnh nên thánh.

 

Tôi xin mượn câu chuyện này thay lời báo tin gửi đến các bạn Đồng Hành. Xin các bạn cầu nguyện cho linh hồn Ysave (Elizabeth). Mẹ tôi mất ngày 9 tháng 7, 2004.