ĐH 2004.01 | Sent to the World, Members of One Body

 

Trang chính Bao DH 2004 2004-01
.

Yêu Cho Đến Cùng

Dom MMsj

 
 

Chia sẻ với bạn, dù chưa quen biết,
nhưng chung một điểm hẹn là Tin Mừng,
chung một hành tŕnh v́ cùng được sai đi loan báo Tin Mừng.

Ngôi nhà của tôi mấy ngày nay không rộn ràng tiếng thánh ca như tuần trước, v́ chín chị em về đây lần này chỉ có một người biết chữ. Lần trước nói là mù chữ, nhưng c̣n bập bẹ được chút xíu, lần này th́ thua luôn, hơn nữa cả chín người đều mới trở lại được chừng ba tháng. Thế nhưng bầu khí lúc nào cũng an vui, mấy chị chẳng ai nhắc tới chồng con ở nhà, chuyên cần cầu nguyện và học giáo lư.

Khóa cầu nguyện, nhưng lại dậy giáo lư, thế mới lạ. Bạn  biết sao không, mỗi bài đều có một câu Lời Chúa, và tôi  đă cho các chị học giáo lư để biết Chúa, đọc Lời Chúa để gặp Chúa, biết và gặp là hai th́ của một tương giao giữa Thiên Chúa và con người. Lời Chúa giải bầy khuôn mặt và hoạt động của Ngài, từ đó ta biết Chúa là ai, và đó là giáo lư chứ ǵ. Thế là điều bà con phải ghi nhớ lại là Lời Chúa chứ không phải những ḍng giáo lư khô khan, ngược lại, một khi đă biết Chúa rồi th́ những ḍng giáo lư lại dần ta vào Lời Chúa và gặp được Ngài, dễ thương quá, bạn thấy không, chính v́ thế mà cả chín chị em đều chuyên cần học hỏi và cầu nguyện, quên cả chuyện chồng con và gia đ́nh.

Bạn đừng vội khen, v́ nếu bạn là tôi th́ cũng sẽ làm như thế thôi, người đang có mặt trên đường chỉ biết phó mặc cho Thần Khí Chúa dẫn đưa, hơn nữa, bạn không làm một ḿnh, mà cùng với những anh chị em đang có mặt trên đường, cùng nhận định, t́m kiếm và xin ơn trợ giúp. Con đường loan báo Tin Mừng đâu phải những lối ṃn có sẵn, đường đi trăm ngả, phía trước mịt mờ, ai biết có ai đang đợi đang chờ, phía trước đôi lần có những bức tường dựng đứng, ngồi lại có nghĩa là tháo lui, chỉ c̣n cách là cứ bước tới trong niềm tin và ḷng trông cậy, và cuối cùng thế nào rồi cũng gặp được một ngă rẽ nhiệm màu, hoặc một cánh cửa nho nhỏ nhưng lại mở ra cả bầu trời rộng lớn.

Mấy mươi năm rồi trên đường, những năm tháng đi t́m ư nghĩa cuộc đời, nhiều mơ ước, ḍng đời tưởng như một định mệnh đẩy đưa, rồi một ngày Chúa sai tôi đi, càng bước đi trên đường sứ vụ th́ khuôn mặt của Thiên Chúa vô h́nh lại càng sáng ngời hơn măi. Thật dễ thương, vẫn cuôc đời này, năm tháng đáng lẽ chồng chất thêm những lo lắng, th́ ngược lại, phía trước lại rực rỡ v́ mặt trời đang lên trong ḷng người. Nhưng nếu quay lưng lại th́ đó là vùng tối mịt mờ đó nghe.

Chín chị em đang cầu nguyện đây, họ đang hướng theo mặt trời, và vùng tăm tối của đói nghèo sáng ngời bàn tay Thiên Chúa dịu hiền, tất cả chỉ có một niềm khao khát an b́nh cho bản thân, gia đ́nh và buôn làng,

“B́nh an thầy để lai cho các con, b́nh an thế gian không thể cho.”

B́nh an v́ biết Chúa và gặp được Ngài, được hít thở hơi ấm t́nh yêu, hơi ấm của Thiên Chúa đất trời ḥa quyện vào từng hơi thở và nhịp đập của trái tim con người. B́nh an v́ Chúa hiện diện trong chúng ta, cho ta đầy nghị lực, đầy sức sống, dù đời ta có hơn ai. B́nh an v́ được Thiên Chúa xót thương, và muốn loan báo ḷng xót thương này cho nhân thế. Bạn nghe thấy ǵ không, có những tiếng reo vui trong ḷng của chín chị em đang ở trong ngôi nhà này, có những tiếng cười hồn hiên trong ngôi nhà của bạn, nơi những người bạn gặp hôm nay, v́ một ṿng tay yêu thương của Thiên Chúa đất trời đang được giải bầy.

Mùa này cần áo lạnh v́ anh em tới sáng sớm đi lễ lạnh quá. Tuần trước có ba ông cần quần thay nhưng nhà không có sẵn.  Tuần này quần áo lại dư giả. Đúng là chín chị em hôm nay trúng số.

Nhưng xem ra Chúa cũng công bằng, v́ ba ông không quần ưa uống rượu, trên đường đi cầu nguyện mà c̣n ghé quán làm vài xị, chắc Chúa cũng muốn cảnh cáo đôi chút.  C̣n những người lo chuyên cần cầu nguyện và học hỏi th́ Chúa lại lo liệu cho tất cả. Được Thiên Chúa thương là nhất rồi, đấng thương yêu ... và yêu đến cùng (Ga 13,1) T́nh yêu đặt con người trên đường, t́nh yêu đến cùng đẩy con người bước tới và ở cùng đường là thảm kịch thập giá. Chứ t́nh yêu giữa đường đứt gánh thường chỉ dẫn đến bi hài kịch, cái thứ t́nh dở khóc dở cười ấy mà.

Dĩ nhiên trong cuộc sống có ai lại nghĩ rằng “t́nh tôi hững hờ”. Tại con người giới hạn, và cái giới hạn là kẻ chuyên đánh lừa chúng ta, bạn có đồng ư không.

Một t́nh yêu đến cùng chỉ có ở nơi đấng đă yêu đến cùng, đấng vượt qua giới hạn của tính phàm trần để luôn cúi đầu xin vâng theo ư Cha.Và đây chính là thảm kịch thập giá, ở đó Con Thiên Chúa phải mở một con đường máu để thoát thân và dẫn con người thoát thân. Bạn hấy không, cuộc sống tưởng như dơn giản lại chẳng đơn giản chút nào. Thế mà tôi cứ nói với mọi người là hăy sống đơn giản, và hăy nh́n cuộc sống bằng cặp mắt đơn sơ, có mâu thuẫn không đó?

 Thực ra, theo tôi hiểu th́ đơn giản với phức tạp là hai mặt của cuộc đời, hễ con người d́m ḿnh trong đó, th́ đúng là phức tạp, v́ cuộc sống dấu ẩn nhiều cạm bẫy, những cái bẫy như mật ngọt làm hao ṃn nghị lực, nó ve vuốt tự ái làm con người bỏ quên ḷng tự trọng, xúi dại con người lo giữ uy tín để cuối cùng không thể trung tín, tạo cho con người cảm giác sợ mất danh dự để giữ cho được ảo ảnh, ru ngủ con người trong ư nghĩ rằng ḿnh sống thiệt t́nh với Chúa và với mọi người mà lại không muốn thiệt thân, và cuối cùng bản thân phải thiệt tḥi và làm cho bao người cũng phải thiệt tḥi. Ôi, cứ đi ḷng ṿng thế này th́ nhức đầu lắm, chỉ c̣n cách  t́m đến với đấng chấp nhận chịu đóng đinh để xem Người dẫn dắt tới đâu thôi. Đấng yêu thương những kẻ thuộc về ḿnh, và Người yêu thương họ đến cùng.

Những thứ xem ra ngọt ngào, chưa nói ǵ tới cay đắng, sao lại có thể làm con người hao ṃn nghị lực. Tự ái, phải có chứ, thế c̣n ḷng tự trọng th́ sao?

Uy tín, quan trọng lắm, có liên quan ǵ với trung tín. Người môn đệ trung tín với sứ vụ có bao giờ đành mất uy tín với nhiều người không.

Danh dư, tại sao lại dễ gắn liền với ảo ảnh.

Tại người ta cứ cố ôm giữ một chức vụ, một chỗ đứng, một bóng mờ, một ước mơ nào đó trong cuộc đời này, trong khi con đường thập giá của Chúa Giêsu th́ chỉ thấy nhục nhă: đó là một ngôn sứ bị bắt giữa đêm đen như một tên cướp, chứ không theo truyền thống là chết danh dự giữa đền thờ. Thiệt t́nh phải chấp nhận thiệt thân, nhờ vậy mới không thiệt tḥi, tôi cứ nh́n tới nhin lui, ba chữ thiệt trái ngược nhau, nhưng lai đi song hàng mới tài chứ.

Con người khao khát ơn giải thoát, dễ quá, Con Thiên Chúa sẵn sàng trao ban vô điều kiện, miễn là biết ngước mắt trông lên Ngài, chứ đừng cúi mặt sợ thiệt thân, để rồi bị nhận ch́m giữa cuộc đời này.

Thiệt thân với thiệt tḥi dẫn đến buồn chán, định luật chung là thế, nhưng với tôi th́ nỗi buồn luôn là một điều khó hiểu.  Ai bảo tôi chỉ biết sống bằng cái đầu lư luận, tôi nghĩ rằng ḿnh có con tim biết cảm thông với người yếu đau, bệnh tật, với nỗi nhọc nhằn của con người. Thế nhưng tôi có thể chia vui lẹ làng, c̣n sẻ buồn th́ hơi khó, việc này tôi cần được bạn chỉ dẫn, để có thể hiểu buồn là ǵ, từ đó biết thông cảm nỗi buồn của nhân thế. Rơ khổ, nỗi buồn luôn là điều khó hiểu, mà không hiểu được th́ buồn sao được.

Phải chia sẻ nỗi lo của người khác, nhưng âu lo đâu có nghĩa là buồn, tại người ta cứ thích gọi chung một từ là lo buồn, bạn đang âu lo chuyện ǵ, đơn giản quá, đem đặt tất cả trong ṿng tay Thiên Chúa, đấng luôn yêu thương săn sóc con người với cả t́nh Cha, và thế là ngay trong cảnh âu lo là niềm vui đầy tràn. C̣n khi thất vọng th́ sao?  Tôi muốn hỏi bạn đang hy vọng ǵ nào? Nếu điều bạn hy vọng không quá cao xa th́ đấy chỉ là dự tính hay ước mơ thôi, chứ đâu gọi là hy vọng. Chỉ khi phải thất vọng, con người mới biết hy vọng là ǵ, và sẽ biết rằng chỉ một ḿnh Thiên Chúa mới là đấng ta hy vọng. Ngắm nh́n Con Thiên Chúa trên thập giá, bị d́m ngập trong thương đau, như thể bị bỏ rơi, bạn thấy ǵ không, một cơn tuyệt vọng. Con Thiên Chúa vẫn một ḷng tín trung và “trao phó linh hồn trong tay Cha”, đúng rồi, trong tay Cha, điểm tựa cuối cùng, niềm hy vọng duy nhất: và một nguồn sáng hy vọng tỏa lan giữa thương đau, sự sống tuôn trào từ trái tim đă ngừng đập của Đức Giêsu, Đấng chịu đóng đinh.

Cơ cực và thanh thản, đối với phần đông nhân loại th́ một cuộc sống cơ cực làm ǵ có thanh thản, v́ không có thời gian nghỉ ngơi thư giăn. Nhưng trên vùng đất này th́ cơ cực thể xác đâu phải là nỗi bận tâm, và nhiều người đă ngạc nhiên khi nh́n thấy nét thanh thản trên khuôn mặt của hầu hết bà con mà đói nghèo bệnh tật đă đeo đẳng từ tấm bé, và c̣n tiếp tục đeo đẳng không biết đến bao giờ, lạ chưa, chính tôi nhiều lần phải thở dài thay cho họ, trong khi chính họ th́ lại không một lời than văn.

Mấy ngày nay đến dự khóa cầu nguyện có một cô gái tuổi vừa chẵn hai mươi, v́ thương cha mẹ và các em, một thân lo gánh vác, ai thuê ǵ làm đó kiếm gạo bữa đói bữa no, lo cho cả nhà, không dám nghĩ tới chuyện chồng con, tương lai rồi sẽ ra sao? Người ngoài cuộc khi nh́n vào có thể thốt lên lời cầu ai oán: “Chúa ơi, Chúa ở đâu”, nhưng đây lại không phải là tiếng rên siết của Thần Khí (x. Rm 8, 26), v́ giữa chín người cùng cầu nguyện, em là người vui tươi hồn nhiên nhất, lúc nào cũng tṛn xoe đôi mắt ngỡ ngàng trước Thiên Chúa thật dễ thương và rồi nép ḿnh trong bàn tay ấm áp của Ngài.

Em đă làm ǵ, đơn giản thôi, vào giờ cầu nguyện, em kể cho Chúa nghe tâm sự của ḿnh, rồi đem đặt tất cả vào trong tâm sự của Chúa, và đồi lại, lắng nghe Chúa tâm sự, nhận lấy Lời Chúa dạy, và cứ mỗi lần như thế, em như bắt gặp cái nh́n của Chúa. Bạn thấy không, nếu cứ để cặp mắt hướng nh́n lên Chúa, nghĩ về Chúa, bạn cũng như tôi sẽ tṛn xoe đôi mắt ngỡ ngàng trước Thiên Chúa cho mà xem.

Bạn muốn hiến thân cho một t́nh yêu đến cùng không? Cái điểm cùng tận của chúng ta là nấm mồ, ở đó sẽ mở ra cho chúng ta trời mới đất mới, có nghĩa là từng giây phút hiện tại phải mang hương sắc của khung trời này, những giây phút sẽ đựơc tràn đầy v́ một t́nh yêu đến cùng, và thế là từ đây, bạn sẽ nâng niu từng phút giây cho tới tận cùng đời bạn.

Nhớ lại buổi sáng, chín con chim chưa ra ràng đă bay về làng, trước lúc chia tay, ai cũng hỏi  “các con đi rồi bố có buồn không”, ông bố lắc đầu nhưng không che dấu nổi t́nh thương dâng trào lên ánh mắt, bố buồn v́ xa con hay con buồn v́ xa bố, t́nh yêu dẫn con người đi ḷng ṿng như vậy đó, chia tay không nghẹn ngào nhưng nhớ và thương. Vẫn biết rằng sáng mai lại có lớp người khác tới, nhưng mỗi người đă chiếm một chỗ trong ḷng người và trong mái nhà này.

Nhớ nhất là một bà đă đứng tuổi nhưng ham học hỏi, ngày đầu bà thấy ḿnh như người lang thang, gặp được Chúa và được Chúa thương giải thoát. Vui mừng v́ biết Chúa, bà muốn biết nhiều hơn nữa, để c̣n về dạy lại cho con cháu, v́ nhà bà thuộc chùm nhà sống ngoài suối Nuôi hẻo lánh, ít người lui tới. Mấy ngày qua, dù có nhức đầu, sốt ho, bà cũng ráng ngồi nghe và chuyên cần cầu nguyện, bà đă yêu đến cùng.

Chiêm ngắm một t́nh yêu đến cùng, ở đó người được sai đi phải thiệt t́nh, không ngại thiệt thân. Thật vậy, có gieo trong đau thương mới gặt trong vui mừng, chứ anh thợ gieo trong tiếng cười rất có thể sẽ phải chịu hệ lụy của định luật cân bằng vạn vật là gặt trong đau thương. Nh́n kỹ một chút là phân biệt được ngay: người gieo phải bỏ công sức đă đành c̣n phải tuân theo thời vụ, biết nh́n trời nh́n đất nữa, chứ đâu nghĩ sao làm vậy, đến khi  lúa đă trổ bông, phải biết đón gió cho cánh đồng, nếu chỉ nhận ngọn gió của Thánh Thần th́ lúa dù đổ cũng nằm theo một chiều, và người thợ gặt có thể cắt lượm dễ dàng, chứ ngọn gió nào cũng đón th́ lúa sẽ đổ tứ tung, công việc gặt hái sẽ trầy da tróc vẩy, hoa trái thâu lượm lại ít v́ hạt của cây này bị thân lá cây kia quấn vào làm vương văi. Vậy đó, có những người gieo mệt mỏi đến bù đầu, nh́n cánh đồng chán ngán kêu trời rồi khóc nức nở, có khi tức tưởi v́ cảm thấy quá sức chịu đựng.

Ôi, không biết chủ ruộng khi nh́n thấy thợ gặt của ḿnh đứng khóc sẽ nghĩ ǵ nhỉ?

Lỗi ở người hay tại trời? Ruộng lúa cần thợ gặt, ruộng càng khó, thợ gặt càng phải nhuần nhuyễn, khéo léo, nhẹ nhàng và cần mẫn. Có những người được sai vào cánh đồng, chưa làm đă nói giọng thánh tướng, tưởng dễ ăn, cho rằng chỉ cần thiện chí là đủ, thiện chí đủ thật đấy, nhưng là đủ phá thôi, muốn phá rừng cũng phải học đổ cây đúng cách, nếu không sẽ gẫy cổ què gị.

Chín chị em rời nhà tôi hôm qua để lại bài học này thật rơ nét và sinh động, những con người cười đó rồi ôm bụng đau ngay đó, rồi nhức đầu, chóng mặt, nhưng vẫn chuyên cần học hỏi và cầu nguyện với ao ước trở nên thợ gặt lành nghề. Sau một tuần lễ, c̣n lọng cọng lắm, sẽ c̣n phải học tập nhiều tuần lễ, và muốn chính xác th́ phải học suốt cả đời, dù sao, sau một tuần lễ, cả chín chị em, nhiều ít đều có nét của người thợ gặt, từ đáng đi cho tới nụ cười, có một cái ǵ đó thanh thoát, đấy là theo nhận xét của những người cùng sóc.

Người thợ phải chứng tỏ ḿnh khéo léo và cần mẫn không thua ai, để có thể trở thành chứng nhân cho một t́nh yêu nồng nàn và dịu dàng của Con Thiên Chúa, đấng đă giải bầy ḷng thương xót và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền của con người. Bạn biết không, đôi tay của người thợ muốn khéo léo th́ mỗi ngày phải học và học măi với người Thầy mẫu mực, và xét cho cùng th́ gieo hay gặt, kẻ gieo người gặt đều phải phải nhận sức mạnh và hơi ấm của Con Thiên Chúa, đấng đang muốn thi thố t́nh yêu của người qua từng nhịp đập của trái tim và qua từng hành động của mắt miệng và tay chân của chúng ta

Bạn đă từng đọc kinh lạy Cha, quá quen phải không,

Lời kinh mang hơi thở của Ngôi Con, đấng vẫn hằng ở trong cung ḷng Cha, đă sống thân phận làm người, đă chết và đă phục sinh và đang sống, tiếp tục tôn vinh Cha, tôn vinh và nài xin, cùng với cả nhân loại, “xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày”, để từng miếng cơm chiều nay bạn ăn vào miệng mang hơi ấm của Thiên Chúa vô h́nh.

Xem ra từ trước đến giờ, bạn cứ nghĩ rằng Chúa dạy xin như vậy chỉ là để gây ư thức được Thiên Chúa dưỡng nuôi và lệ thuộc vào Ngài, chứ gạo ăn hôm nay đầy nồi, và c̣n đủ ăn cả tháng. Càng ở gần những người con của núi rừng và đọc chung lời kinh với họ, tôi càng thấy lời kinh Lạy Cha nồng nàn, những con người có cuộc sống gắn liền với nương rẫy mà lúc nào cũng trắng tay. Từ khi sinh ra đă được d́m ḿnh trong truyền thống tin tưởng của cha ông nơi các thần linh, và cũng ngang qua từng vị thần, được truyền miệng qua các huyền thoại và thần thoại, bà con đă có thể vươn tới đấng là chủ tể đất trời. Bạn thấy không, Thiên Chúa vẫn ở với con người và dẫn đưa con người ngay trong niềm tin đơn sơ mộc mạc và nhiều ít sai lệch, cuộc sống bà con rất gần với Thiên Chúa đấng đang ở cùng chúng ta, v́ thế bà con dễ dàng đón nhận Tin Mừng, đón nhận ơn giải thoát khỏi sai lạc về một Thiên Chúa “cần máu ḅ, máu dê”, để nhận biết một Thiên Chúa thật dễ mến, giầu ḷng thương xót và tha thứ, lo cho con người lương thực hằng ngày. Bữa đói, bữa no nhưng vẫn vui tươi hồn nhiên, v́ miếng cơm bây giờ không c̣n là của thần lúa không rơ ḷng dạ và dễ nổi giận, mà là miếng cơm ấm áp t́nh Cha.

Ngôi Con cũng đă trải qua cuộc sống dương thế tương tự, mệt nhọc: cơm ăn có bữa không đủ no, mỗi ngày ngước mắt nh́n lên Cha chờ đợi và nài xin cho ḿnh bữa ăn hằng ngày. Phải xin từng bữa mới thấu hết t́nh Cha, và b́nh an trào lên từ chốn sâu thẳm tâm hồn.

 “Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày”, lương thực thể xác và tinh thần, một thứ lương thực bao gồm cả sức khỏe lẫn bệnh tật, niềm vui và nỗi nhớ, làm việc hay nghỉ ngơi, để ư Cha thể hiện đưới đất cũng như trên trời, tất cả diễn ra trong bàn tay Thiên Chúa diệu kỳ ngang qua đời ḿnh và đới người.

Thiên Chúa luôn có mặt và chan chứa t́nh yêu, để bạn và tôi có thể vươn tới t́nh yêu, dấn bước đến cùng v́ “Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về ḿnh, và Người yêu thương đến cùng”.

 

11/11/03

Dom MMsj