|
Có niềm đau nào
hơn niềm đau biết mình “phản nghịch, lỗi nghĩa cùng Chúa.” Đavid mang
niềm đau này. Sự hối cải của vua Đavid không phải vì biết mình không
giữ đúng luật, không đi đúng đường Chúa muốn, mà kể cả đánh mất liên
hệ với Chúa khi dám “làm điều dữ trái trước mắt Ngài”; vì một lần đánh
mất liên hệ với Chúa qua việc làm buồn lòng Chúa; qua Thánh Vịnh (TV)
50, ta thấy Đavid thống hối tận tâm can:
“Lậy Chúa! Xin
lấy lòng nhân hậu xót thương con.
Mở lượng hải hà xóa tội con đã phạm
Xin rửacon sạch hết lỗi lầm
Tội lỗi con xin Ngài thanh tẩy...”
Mỗi lần muốn dọn
linh hồn, thống hối kỹ hơn, tôi gẫm TV 50 từng câu, từng chữ, từng ý
với hết tâm hồn. Khi gẫm TV cách sốt sắng, TV giúp tôi nhận rõ tội lỗi
của mình, sự yếu đuối, sự bất trung, cái khờ dại của mình trước mặt
Chúa; và cảm thức được tình yêu Chúa sâu đậm hơn, cảm thức với mọi xót
xa, cấu xé trong sự thống hối tận cùng của linh hồn, để rồi nhận ra rõ
hơn lòng thương xót không cùng của Ngài. Lòng thương xót mà Cha tôi
trao ban cho tôi vô điều kiện, chỉ mong mỏi con mình trưởng thành đủ
để biết trở về, đổi mới hầu đón nhận ơn chữa lành từ Cha, và giúp tôi
“go-on” với cuộc đời cách tốt đẹp hơn. Lòng xót thương mà ngày nay,
trong từng giây, từng phút tôi quá ư cần đến mà không dám một mảy may
ỷ lại, chỉ xin được dựa vào, vì:
“Vâng, con biết
tội mình đã phạm,
Lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm
Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa!
Dám làm điều dữ trái mắt Ngài...”
Dù có những tội
mình phạm, có lúc mình không rõ việc mình làm là sai quấy. Nhưng cách
nào đó khi một mình đối diện trước tình yêu Chúa trong phút hồi tâm,
những lúc mà tôi xin được “empty” chính mình trước mặt Ngài, để được
Ngài hướng dẫn đi vào trong Ngài cách no thỏa thì Thần Khí Chúa giúp
tôi nhận ra lỗi phạm của mình. Giúp tôi sực nhớ, mình đã đóng trên
đầu Chúa thêm một mũi gai, và mình chưa mạnh đủ để “thú nhận cùng
Thiên Chúa và cùng anh chị em”, vì thế tôi nhận rằng:
“Như vậy, Ngài
thật công bình khi tuyên án,
Liêm chính khi xét xử...”
Vậy làm sao tôi
có thể đòi hỏi sự tuyên án khác điều mình đã làm, hy vọng xét xử tốt
hơn điều mình đã phạm. Việc tôi làm là cánh cửa tôi mở, vì thế tôi
chỉ có thể:
“Xin dùng cành
hương thảo
Rảy nước thanh tẩy con
Con sẽ được tinh tuyền
Xin rửa con cho sạch
Con sẽ trắng hơn tuyết...”
Sau ơn thống hối
và chữa lành, Chúa băng bó những vết thương để một lần nữa tôi đứng
lên trong tin yêu và hy vọng, trong hứa hẹn và phấn khởi để cũng:
“Xin cho con được
nghe tiếng reo mừng hoan hỷ,
Để xương cốt bị Ngài nghiền nát
Được nhảy múa tưng bừng...”
Trong niềm vui
mừng hoan hỷ của lần hòa giải, tôi như còn vương tí mặc cảm của sự bất
xứng trước tình thương của Cha mình, nên còn tí bối rối của hậu quả
tội lỗi do chính mình gây ra, và một lần nữa tôi:
“Xin đừng ngoảnh
mặt đừng nhìn bao tội lỗi
Và xoá bỏ hết mọi lỗi lầm...”
Tôi khát khao
được củng cố lại mối liên hệ với Cha mình, cùng để cho đời sống đựơc
an bình trong Cha, và tôi đã xin:
“Lạy Chúa Trời,
Xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng,
Đổi mới tinh thần cho con thêm chung thủy,
Xin đừng nỡ đuổi con không cho gần Nhan Thánh,
Đừng cất khỏi lòng con thần khí Thánh của Ngài...”
Giuđa cũng mang
niềm đau vì đã bán Thầy. Tội này cũng ám ảnh Giuđa đến không còn chịu
thấu được. Và một lần nữa Giuđa trúng kế Satan. Y lắng nghe lời cảnh
cáo, xúi dục của chúng trong kinh hoàng lo sợ, Giuđa đã thi hành ý
chúng. Y tự sát.
Phê-Rô không
những chối Chúa một lần, mà chối đến ba lần, nhưng sau đó cũng ba lần
Phê-Rô bày tỏ lòng yêu mến Thầy; với xác quyết trong khiêm tốn, Phê-Rô
thưa: “Thưa Thầy, Thầy biết con yêu Thầy.” Lần trở về này, Phê-Rô can
đảm hơn, tự tin hơn, và trong cách nối lại mối liên hệ với Thầy mình,
Phê-Rô bày tỏ tình yêu bằng sự “ra khơi”, thi hành sứ mệnh sau lần
lãnh nhận thần khí của Thánh Thần.
Còn tôi? tôi cũng
có cái đau của Phê-Rô, của Giuđa, của Đavid; tôi trở về trong tâm tình
ra sao? Tôi đổi mới được bao nhiêu? Tôi “ra khơi” với tâm tình gì? Hay
muốn ở ẩn để trau dồi đức hạnh. Cái đức hạnh mà Chúa đòi hỏi nơi tôi
trong cuộc sống tu đức hằng ngày. Cách cho đi của tôi như không vừa ý
Chúa, và lắm lúc tôi như thấy mình kiệt sức, thiếu năng lực để đón
nhận ánh sáng Phục Sinh bên cạnh niềm đau làm buồn lòng Chúa. Tôi còn
có cái đau của Gióp, tôi hơn Gióp không bị ghẻ lở, nhưng tâm hồn tôi
đầy ghẻ lở!!! Gióp một lòng tin vào Chúa, dù “ai nói ngã, nói nghiêng”,
còn tôi??? Có vững như “kiềng ba chân” không?
Lúc quặn đau vì
hối cải, tôi như nghe và để cái đau thấm tận tâm can với mục đích đền
tội; đón nhận nó, “nghe” nó hoành hành trong tim óc, bao tử, thấm vào
mạch máu, chạy cùng huyết thống. Tôi không chạy trốn, không tránh né,
chỉ xin được “nghe” niềm đau tung hoành cùng lúc chấp nhận mọi sự. Dù
trong run rẩy, lo sợ, bối rối, bất an để giờ đây tôi cảm nhận được ơn
Chuá rất mạnh trong tôi. Và bây giờ, nhất là vào mùa chay, trên bàn
thờ Người, tôi xin hiệp dâng Thánh Lễ trong tâm tình của Đavid, của
Gióp, của Phê-Rô.
Anna Đặng Liên
Hương
|
|