|
Em tên là Giuse
Vũ Lạc Sơn, sinh năm 1990. Mồ côi cha từ thuở bé, sống với bà ngoại.
Mẹ tái giá, theo chồng về Hà Nội, sanh thêm hai em gái. V́ bà ngoại
nghèo, năm 2000, được cha S., chánh xứ C.T. (giáo phận P.T.), giới
thiệu, một cơ sở t́nh thương đón em về. Thời gian này Sơn bắt đầu
phát bệnh ở chân, sưng và đau nhức đầu gối. Lúc đầu không biết, người
ta chữa trị cho em tại nhà. Nhưng càng lúc, bệnh càng nặng. Em được
đưa đi khám, bác sĩ cho biết, em bị u xương ác tính. Để em đỡ nhức
nhối, bệnh viện giải phẫu cho em. Thế là em đă gởi lại bệnh viện một
phần thân thể dấu yêu của ḿnh, từ đầu gối trở xuống.
Nhưng đó chưa
phải là kết thúc của căn bệnh. Ngày tiễn em ra viện, bác sĩ căn dặn:
“Nó muốn ăn ǵ, cứ cho ăn.” Kèm với một thông báo, khối u đă di căn.
Thế là hết, căn bệnh quái ác đă kết án tử cho em. Nhưng em vẫn chưa
biết ǵ. Vẫn cứ vui, v́ tin rằng, ḿnh sẽ lành bệnh.
Mới mười hai tuổi,
nhưng ḷng đạo đức của em đă tỏa sáng. Từ đây cuộc đời em làm bạn với
chiếc nạng gỗ. Em đi đâu, nó theo đó. Mỗi buổi chiều, em cùng “người
bạn gỗ” chân thấp, chân cao đến nhà thờ dự lễ. Có hôm em dự thánh lễ
cả sáng lẫn chiều, và đều đặn rước Chúa Thánh Thể. Nói như thế vẫn
c̣n thiếu sót. V́ chỉ có ai nh́n thấy em, sống cạnh bên em, mới hiểu
hết ḷng đạo đức mà em mang trong tâm hồn ḿnh. Một ḷng đạo thâm sâu
không dễ ǵ diễn tả, nhưng cứ lồ lộ trước mắt mọi người.
Ḷng đạo đức của
em như một lời ca tụng Chúa, ca tụng t́nh thương mà Thiên Chúa đă thể
hiện thánh ư của Người, nơi mỗi cuộc đời, không ai giống ai. Ḷng đạo
đức thật đơn sơ, chân chất nhưng sâu lắng của em, làm cho bất cứ ai,
nếu biết suy nghĩ một chút, sẽ chạnh ḷng, sẽ nhận ra ḿnh và tự đánh
thức ḿnh.
Khoảng một năm
sau, căn bệnh ung thư lại tái phát. Lần này c̣n nặng hơn lần trước.
Em quá đau đớn. Dù biết rằng, chẳng thể làm ǵ được hơn để cứu em,
bệnh viện vẫn tiến hành phẫu thuật nhằm giúp em giảm phần nào sự đau
đớn. Vậy là sau hai lần phẫu thuật, em đă đau xót vĩnh biệt cả chân
trái của ḿnh. Một lần nữa, lời của bác sĩ như vết dao đâm nát tâm
hồn của những ai yêu quư và thương xót em: “Chừng ba tháng nữa...”
Chưa đầy mười ba
tuổi, vừa chớm bước vào tuổi niên thiếu, em vẫn là một đứa bé thích
vui hơn thích buồn, thích cười hơn thích khóc, thích được làm nũng,
được chiều chuộng và nâng niu. Vậy mà đă có lúc em ứa nước mắt, rên
rỉ và khóc lớn tiếng v́ nỗi đau thân xác đang dằn xé tột cùng. Mười
ba tuổi, như bao đứa trẻ b́nh thường khác, em chỉ muốn tung tăng chạy
nhảy, vui đùa, chứ đâu muốn gắn chặt ḿnh trên chiếc giường bệnh. Vậy
mà em chỉ c̣n biết nh́n chúng bạn vui mà cười theo, mà vui lây...
Nhưng rồi ba
tháng đă qua, em vẫn hiện diện bên cạnh những người em mến, em yêu.
Em đâu dễ ǵ chết sớm như thế. Em vẫn yêu đời lắm, vẫn tha thiết với
sự sống lắm. Em quư sự sống của ḿnh hơn mọi thứ ngọc ngà, nên vẫn
bám vào nó. Có lẽ sự sống cũng không nỡ chối từ em. Nó đă cho em
nghị lực và sức mạnh để vượt qua tuổi mười ba. Em đă sống thêm một
năm nữa. Một năm trôi qua, đă ghi dấu ấn của sự chiến đấu lớn lao để
dành sự sống từng ngày nơi bản thân của một thiếu niên mang trên thân
thể căn bệnh hiểm nghèo như em.
Bốn tháng cuối
đời, từ tháng 10 năm 2003 đến đầu tháng 2 năm 2004, em không thể tự
ḿnh đi đứng được nữa, em đành nằm liệt trên giường bệnh. Mọi sinh
hoạt của cá nhân, đều cậy dựa vào những người lo nuôi dưỡng em. Bốn
tháng cuối đời, dù yếu sức, mệt mỏi, đớn đau và thảm họa, vẫn không
ngăn nổi đức tin của em. Không biết em đă đọc bao nhiêu kinh, cầu bao
nhiêu ư nguyện, lần bao nhiêu chuỗi, chỉ biết bàn tay em, cứ thiếp đi
th́ thôi, khi tỉnh, lại lần ṃ t́m lấy xâu chuỗi. Ḷng mến, sự cậy
trông và đức tin của em lớn lắm, lớn hơn tất cả những nỗi đau của thân
xác mà em phải mang, phải gánh. Phải lớn như thế, em mới có sức chịu
đựng nỗi đau bởi chứng ung thư xương xâu xé từng ngày như vậy. Chính
ḷng đạo đức của em, làm cho tôi mỗi lần đến thăm, lại phải tự hổ thẹn
với chính ḿnh.
Thôi th́ cuộc
sống mà em đă cố níu kéo, được như thế cũng là quá đủ cho một căn bệnh
tai ác em mang trên người. Chiều hôm kia, thứ hai, ngày 2 tháng 2 năm
2004, lễ Chúa Kitô dâng ḿnh trong đền thờ, giống như Chúa của ḿnh đă
bước vào đền thánh vĩnh cửu, đền thánh của sự sống không tàn, không
phai, em Giuse Vũ Lạc Sơn đă hoàn tất hiến lễ dâng cuộc đời ḿnh.
C̣n nhớ, vào buổi
sáng, những ung bướu di căn khắp người đă làm em đau buốt, mọi người
dự tính đưa em đi bệnh viện một lần nữa. Nhưng trong nỗi đau ấy, em
xin: “Cho con ở nhà một ngày nữa, rồi mai con đi.” Có ai ngờ, đó
chính là lời tiên tri em báo trước về cái chết của ḿnh. Đúng! Em đă
ở nhà một ngày. Chiều hôm đó, lúc 18g15, em đă ra đi thật, không phải
đi bệnh viện, nhưng là đi về nhà Cha, về lại nơi mà từ đó em phát xuất
ra. Cuộc đời của em khá đặc biệt, hiện diện trong cơi nhân sinh mười
bốn năm, nhưng đă có quá nhiều khổ đau. Nh́n lại toàn bộ mười bốn năm
em đă sống, chúng ta chỉ c̣n biết bật thốt lên hai tiếng: bất hạnh.
Em ra đi, thế là nợ đời hoàn tất.
Giờ vĩnh biệt cơi
đời của em, đau đớn lắm, nhưng gương mặt sao cứ thanh thản, thanh
thoát, nhẹ nhàng như chính bản thân em vậy. Em đă quen rồi cái cảnh
bất hạnh, v́ thế chẳng ai nghe từ em một tiếng thở than. Nhắm mắt
xuôi tay, em bước vào vĩnh cửu thật b́nh yên. Cuộc sống vẫn xao động.
Căn nhà, nơi mà từ đó em chia tay tất cả, rồi sẽ trở lại những nhịp
sống b́nh thường của nó. Mọi người có thể quên em. Nhưng nơi ḷng
của Đấng chăn chiên nhân lành sẽ chẳng bao giờ thiếu vắng tên em.
Người là Đấng Vĩnh Cửu. Em cũng sẽ sống bên Người vĩnh cửu. Cuộc
sống bất hạnh chính là bậc thang đưa em vào hạnh phúc. Bất hạnh chỉ
là những năm tháng trong thời gian. C̣n hạnh phúc mà em bắt đầu nếm
hưởng lại mang tầm vóc miên trường.
Sáng nay, ngày 4
tháng 2 năm 2004, đưa tiễn em trong thánh lễ an táng, tôi kể lại lịch
sử đời em. Môt lịch sử quá đơn giản, nhưng đủ sức làm ướt mèm đôi mắt
mọi người tham dự. Khóc cho em, để dù có đưa tiễn em vào ḷng đất
lạnh, vẫn ấm áp một t́nh người, thứ t́nh đồng loại.
Đường về trời lắm
gập ghềnh khúc khuỷu. Đă làm người, ai cũng phải một lần đi qua. Em
đi nhanh quá. Mười bốn năm đă đi hết để tới trời cao. Xin hăy dâng
tất cả những ǵ em đă đi qua làm hiến lễ vô biên để cầu nguyện cho
chúng tôi, những người c̣n đang lữ hành. V́ nếu con đường em về trời
có nhiều bất hạnh, th́ con đường về trời của chúng tôi vẫn không thiếu
những chông chênh, gai góc, có cả những cạm bẫy nữa. V́ thế, chúng
tôi cần lời cầu nguyện của em, để như em, chúng tôi vững vàng trong
đức tin, kiên trung trong đức cậy, son sắc một ḷng mến yêu, để chúng
tôi đón nhận và cả chấp nhận thập giá như em đă từng làm suốt mười bốn
năm.
Tiễn đưa em, giă
biệt một mầm xanh, để từ đây trong Nước Cha, trước chúng tôi, mầm xanh
sớm thành đại thụ...
|
|