Có rất nhiều ly
do để về Virginia tham dư buổi tĩnh tâm của ban phục vụ. Về Virginia
để nhớ lại hơn 28 năm trước đây lìa quê hương Việt Nam để đến miền
Ðông nước Mỹ trú ngụ. Những ngày đầu tiên đến nơi xa lạ, ngồi hướng về
quê Mẹ nghìn dặm xa vời, nghĩ đến bạn bè, thân nhân# Nhìn những chiếc
lá vàng rơi phủ ngập đầ sân vườn như những đau thương chập chùng mà
người dân Việt gánh chịu , thật là đay nghiến, thật là xót xa.
Trở về với mùa
thu Virginia sau hai mươi mấy năm trời trong tâm hồn thật bình an,
thật tràn ngập tình yêu thương,chỉ muốn chia bớt, chỉ muốn cho đi. Như
lời của một bài hát “Và con tim đã vui trở lại...” Tôi đã thay đổi
nỗi buồn quá khứ bằng niềm vui cho người. Tôi tâm niệm câu Chúa hỏi “
Con có yêu Chúa không?” để khắc vào tâm hồn tôi điều Chúa muốn tôi trả
lời.
Tôi không hối
hận là đã “yêu thương Chúa muộn màng “, nhưng tôi thật luyến tiếc là
đã không yêu Chúa đầu tiên. Có rất nhiều lúc trong tư tưởng, cũng như
những lời chia sẻ tôi ao ước được sống lại thời gian quá khứ để chọn
Chúa là người tình đầu.
Tôi tự nhủ với
mình để chuộc tội yêu thương muộn màng, tôi muốn làm một nhân chứng,
một người đi tuyên dương tình yêu Chúa. Và tôi muốn chân thành tâm sự
với những người trẻ hãy yêu Chúa ngay đi, hãy tận hưởng tình Chúa đi
đừng để muộn màng , đừng để luyến tiếc như tôi.
Tuổi trẻ của
tôi đã sống trong ngập tràn chiến tranh bạo lực. Tuổi trẻ của tôi lớn
lên không biết là mình sẽ sống nay chết mai.
Tuổi trẻ của
tôi không nhìn thấy nhiều yêu thương cho nhau, mà chỉ hận thù oán ghét
từng ngày từng tháng từng năm mà thôi.
Về với mùa Thu
Virginia, nhìn thấy tuổi trẻ dấn thân phục vụ, nghe những chia sẻ của
tuổi trẻ về tình yêu Chúa về tình thương người, tôi không ngăn được
những xúc động dâng lên thật đầy trong tâm hồn.
Tôi cám ơn
Chúa đã cho tôi thấy hình ảnh mà tôi ao ước khi tôi còn trẻ qua những
người trẻ mà tôi đã gặp trong phong trào DH.
Về với mùa Thu
Virginia. tôi cảm nhận được sự khắng khít ân cần của mọi người dành
cho nhau . Từ những người tổ chức lo lắng chỗ ăn ở, những đề tài học
tập, cho đến những người từ nơi nơi đỗ về hỏi han, mừng rỡ, ân cần
cho nhau.
Tôi cố tìm một
danh từ để diễn tả cho đúng với những xúc cảm trong lòng mỗi khi đến
với nhau như kỳ tĩnh tâm nầy.
Tình yêu bạn
bè chăng? Cũng chưa đủ để diễn tả cảm xúc tôi có trong tâm hồn. Vì vẫn
có điều gì đó vấn vương , hạnh phúc hơn là tình bạn bè.
yêu gia đình
chăng ! Có lẽ hơn tình yêu bạn bè nhưng vẫn chưa đạt được tột đỉnh
những xúc cảm mà tôi có trong tôi.
Câu hỏi mà
Chúa đã , đang và sẽ hỏi lại đến trong tâm hồn “Con có yêu Chúa không?”
Phải chăng chỉ có tình Chúa mới đem lại tột dĩnh của tình yêu.
Có người hỏi
tôi là có khi nào cảm thấy lạc lõng , cảm thấy# già trong những sinh
hoạt của nhóm, của vùng, của phong trào không. Với tình Chúa, tôi cảm
thấy mình nhiều lúc không phải là chính mình nữa mà là những người
chung quanh tôi. Tôi đau niềm đau của Anh Vinh . Tôi xót xa với những
xót xa mà anh Cục Ðất gánh chịu. Tôi cười vui như những trẻ thơ với
những sinh hoạt vui tươi của tuổi trẻ.
“Chúa ơi, như
vậy có phải là con yêu Chúa rồi chăng?”
k g .
|